TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 146
Chương 145: Cô ta sao lại thiếu tiền đến vậy

An Đào chậm rãi xoay người lại. Tần Tranh nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo kia, trong lòng không khỏi rùng mình một trận.

Thật đúng là quỷ quái, sao hắn lại cứ liên tục chạm mặt cô ta, mà lần này còn ở nơi như bệnh viện chứ.

“Cô làm gì ở đây?”

An Đào bước lên một bước, nụ cười càng thêm ngọt ngào đáng yêu: “Tôi tới thăm bệnh nhân, Tần thiếu gia, còn ngài thì sao?”

Tần Tranh ngẩng mắt nhìn về phía phòng bệnh sau lưng cô, một lúc sau mới lạnh lùng mở miệng: “Tôi có chút việc.”

Người giàu đúng là biết cách bảo vệ đời tư. An Đào vội vàng nở nụ cười: “Tần thiếu gia, ngài bận việc thì cứ lo đi, tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi.”

Tần Tranh đôi mắt trầm xuống, bất ngờ tiến lên một bước. An Đào giật mình, vô thức lùi lại một bước.

“Bạn cô nằm ở ICU sao?”

Thì ra là hỏi chuyện này, suýt nữa dọa chết cô rồi.

An Đào vỗ vỗ ngực, cười nói: “Đúng vậy, nằm viện cũng lâu rồi. Nhưng ngài yên tâm, anh ấy sẽ sớm khỏe lại thôi. Ngài có việc thì cứ đi trước đi.”

Thật sự chẳng muốn gặp lại tên này chút nào. Ánh mắt hắn quá sâu, quá tối, sâu không thấy đáy. Đứng trước mặt hắn, cô luôn có cảm giác như chỉ cần một giây tiếp theo, mọi bí mật của mình sẽ bị hắn nhìn thấu.

Bằng trực giác nhiều năm lăn lộn giang hồ, An Đào biết rõ người đàn ông này rất nguy hiểm. Tần Trừng lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

An Đào bĩu môi sau lưng hắn, thầm nghĩ gần đây vận khí của mình thật sự quá tệ. Người muốn quyến rũ thì không được, người muốn tránh thì lại né không xong. Xem ra phải tìm thời gian lên chùa dâng hương cầu may thôi.

Tần Tranh đi được một đoạn, rẽ vào khu cấp cứu mới dừng bước.

Người phụ nữ đó lúc nào cũng thiếu tiền, mà nguyên nhân thiếu tiền có phải liên quan đến "người bạn" đang nằm trong ICU kia không?

Tần Tranh lấy điện thoại ra: “A lô, điều tra giúp tôi người bạn mà An Đào tới thăm ở bệnh viện là ai?”

“Vâng, thiếu gia.”

Cúp điện thoại, Tần Tranh cảm thấy chính mình thật vô vị.

Rốt cuộc là hắn bị gì vậy? Tần Tử Ưu còn đang nằm trong phòng bệnh than thở không ngừng, thế mà hắn lại còn rảnh rỗi đi điều tra chuyện của một người chẳng liên quan?

Đúng là bệnh rồi. Chắc là lòng thương hại nổi lên thôi.

Hắn rút một điếu thuốc, tìm khu vực hút thuốc, yên lặng hút hết một điếu mới lên thang máy đến phòng bệnh cao cấp tầng sáu.

Tầng sáu của bệnh viện gần như được quản lý khép kín hoàn toàn, ra vào đều phải xuất trình giấy tờ, đảm bảo tối đa quyền riêng tư cho bệnh nhân. Cũng vì vậy, nơi này trở thành bệnh viện chỉ định của không ít nhân vật nổi tiếng ở Đế Đô.

Tần Tranh ung dung bước đến trước cửa một phòng bệnh, vừa nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền nghe thấy giọng điệu giận dữ, ngang ngạnh của Tần Tử Ưu vang lên.

"Em biết anh không ưa em, nhưng em không ngờ anh lại chơi trò này với em! Anh còn là đàn ông không hả?"

"Một thằng đàn ông hay không thì liên quan gì đến em? Muốn kiểm tra thử không? Với lại, làm ơn nói chuyện cho rõ ràng, đừng mở miệng ra là vu oan người khác."

"Em vu oan? Anh mở to mắt ra mà nhìn mặt em đi! Chính sau khi anh trang điểm cho em mới thành ra thế này đấy! Giờ em phải hủy mấy hợp đồng quảng cáo và dự án phim, anh đền nổi không?"

"Hừ, người ta mời em làm mẫu cũng coi như xui xẻo. Anh làm nghề này bao lâu chưa từng gặp chuyện như vậy, không chừng là em tự đắc tội với ai rồi. Anh còn chưa tính phí tổn thất danh dự với em đấy."

"Anh... Vô sỉ!"

"Còn em có sĩ diện sao? Đưa anh xem thử nào."

Tần Tranh bước vào đúng lúc, sợ cô em gái duy nhất của mình bị tức đến phát bệnh.

Trong phòng chẳng còn một nhân viên y tế nào, chắc đều bị đuổi hết rồi. Vừa thấy anh trai đến, Tần Tử Ưu như tìm được chỗ dựa, khí thế lại bùng lên mạnh mẽ.

"Anh! Anh đến đúng lúc lắm! Mặt em thành ra thế này đều là tại hắn, anh phải đòi lại công bằng cho em!"

Khuôn mặt xinh đẹp nổi tiếng của Tần Tử Ưu giờ đây chi chít những nốt mẩn đỏ, vừa đáng sợ lại vừa buồn cười.

Tần Tranh quay sang nhìn Hàn Tử Mộc người đàn ông này nhét tay vào túi, cổ tay, cổ và tai đều lủng lẳng mấy món phụ kiện sặc sỡ.

Bắt gặp ánh mắt của Tần Tranh, Hàn Tử Mộc khẽ nhếch môi cười lạnh: "Hy vọng nhà họ tần không có truyền thống ngang ngược không nói lý như vậy, nếu không thì anh cũng khỏi cần mở miệng, cứ đợi kết quả của bác sĩ đi."

Tần Tranh hơi bất ngờ, trước giờ hắn luôn nghĩ Hàn Tử Mộc chỉ là một tên ẻo lả thích gây chuyện, không ngờ ngoài vẻ bề ngoài mềm mại ra, trong xương cốt lại có chút khí phách cứng rắn.

"Đợi bác sĩ kết luận đã, nhưng nếu đúng là do anh..."

"Tôi sẽ đích thân xin lỗi em gái anh, rồi rút khỏi giới tạo mẫu."

Hàn Tử Mộc dứt khoát cắt ngang lời Tần Tranh, ngón tay thon dài khẽ vén tóc ra sau tai:

"Tôi còn nhiều việc phải làm, chẳng hơi đâu lãng phí thời gian vào loại người như cô ta."

"Anh nói gì?"

Tần Tử Ưu lại bùng nổ, cái tên yêu nghiệt chết tiệt này dám coi thường cô? Hắn lấy tư cách gì chứ!

"Không nghe rõ sao? Không chỉ nổi mẩn ngoài mặt đâu, có khi trong đầu cô cũng đầy mụn đấy."

"Anh! Anh nhìn xem hắn kìa!" Tần Tử Ưu tức đến mức giậm chân.

Hàn Tử Mộc nhướng mày, vỗ tay đầy châm chọc: "Giỏi thật đấy, cãi không lại thì gọi anh trai, đúng là bản lĩnh."

"Hàn tiên sinh."

Tần Tranh cũng không thể thật sự đứng nhìn em gái mình bị bắt nạt, vừa định mở miệng thì lại bị Tần Tử Ưu quát lên: “Anh, không cần anh nói! Em tự xử lý được!”

“...”

Tần Tranh có chút bất lực, nghĩ ngợi một lúc rồi dứt khoát xoay người ra ngoài, mặc kệ hai người họ muốn cãi nhau thế nào thì cãi. Tên Hàn Tử Mộc kia tuy miệng độc thật, nhưng không giống loại người giở trò sau lưng, nếu không thì đã chẳng thể thân thiết với Bạch Vị Ương như vậy.

Vừa ra khỏi cửa, Tần Tranh liền nhận được tin nhắn. Anh mở điện thoại lướt qua một lượt, lông mày hơi nhíu lại. Hóa ra người mà An Đào nói là bạn đang nằm viện, lại chính là cha nuôi của cô ta?

Cô ta còn bảo vài ngày nữa sẽ xuất viện bị ung thư phổi mà nói xuất viện dễ dàng vậy sao? Cô ta rõ ràng không nói thật với mình. Chắc chắn vì chuyện này nên cô ta mới cần tiền đến vậy.

Trong lòng Tần Tranh bỗng thấy khó chịu, nhưng anh cũng không rõ bản thân khó chịu ở chỗ nào. Đến khi hoàn hồn lại, anh đã đứng trước cửa phòng ICU.

“Tiên sinh, anh tìm ai ạ?”

Một cô y tá nhìn thấy Tần Tranh, mặt hơi ửng đỏ, chủ động bước tới hỏi han.

“Tôi là bạn của An Đào.”

“À, anh tới thăm ba cô ấy phải không? Tiếc quá, An Đào vừa có việc ra ngoài rồi, nhưng chắc tối nay cô ấy sẽ quay lại. Con bé đó thật không dễ dàng gì, vì bệnh của ba mà phải chạy vạy khắp nơi vay tiền, hôm nay lại bị giục đóng viện phí nữa.”

Cô y tá này bình thường khá thân với An Đào, vừa đồng cảm với hoàn cảnh của cô, vừa ngưỡng mộ sự kiên cường của cô gái nhỏ. Tần Tranh không nói gì, ánh mắt xuyên qua lớp kính, nhìn người đàn ông đang nằm yên trên giường bệnh.

Tóc đã rụng hết vì hóa trị, cánh tay lộ ra ngoài đầy hình xăm trông là biết trước đây chẳng phải người hiền lành gì.

Nhưng ông ta được chăm sóc rất chu đáo, nằm đó bình yên như chỉ đang ngủ say. Người cha là trụ cột của gia đình, trụ cột đổ rồi, con gái không hề hoảng loạn mà còn gồng mình chống đỡ mọi thứ, nỗ lực gom góp từng đồng chữa trị.

Chẳng trách khi bị gãy chân cô ta vẫn không chịu nghỉ ngơi, vậy mà rõ ràng cần tiền như thế, cô ta lại từ chối một trăm vạn mà anh đưa.

Trong khoảnh khắc, nơi nào đó trong lòng Tần Tranh bỗng trở nên mềm mại thời buổi này, thật hiếm thấy cô gái nào như vậy.

Anh quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Viện phí của ông ấy còn thiếu bao nhiêu?”

9

0

3 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.