Chương 34
Sa Cảnh - Tiêu diệt nữ thi
Tiêu Huyền ngẩn người, ánh mắt hiện rõ sự bối rối và khó hiểu. Cách đó không xa, Thượng Quan Ngọc bật cười lớn, lăn qua lăn lại trên mặt đất như thể đây là trò cười hiếm có.
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Huyền đẩy nhẹ nữ thi ra, giữ giọng trầm ổn nhưng không kém phần lễ độ, chấp tay hành lễ: “Xin thứ lỗi, cô nương. Ta không phải Thẩm lang mà cô nương cần tìm. Ta họ Tiêu, tên chỉ có một chữ Huyền. Là học viện của Lăng Vân học viện.”
Nghe vậy, ánh mắt nữ thi lập tức thay đổi. Nét dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp biến mất, thay vào đó là vẻ méo mó và tuyệt vọng. Ả ôm đầu, tự giựt tóc bản thân, hét lên trong điên loạn: “Không, không thể nào. Ta không nhận nhầm được, chàng lừa ta, chàng là Thẩm lang của ta.”
Dứt lời, nàng ta giơ con dao bạc ra trước mặt Tiêu Huyền, tay siết chặt con dao, nữ thi với đôi mắt đầy tơ máu trông cực kỳ đáng sợ, tiếng cười nghẹn ngào vang lên khắp sảnh đường: “Phải, chàng lừa ta.... Chàng vì ả tiện nhân đó mà lừa ta giống như lúc trước. Nhưng không sao, ta phải giết chàng để hai ta cùng ở bên nhau mãi mãi.”
Lời nói của nữ thi như tiếng vọng u oán, khiến cả sảnh đường tràn ngập không khí lạnh đến rợn người. Trong cơn điên cuồng và giận dữ, nàng vung dao về phía Tiêu Huyền. Đôi mắt nữ thi rực lửa, chứa đầy thù hận, tình yêu mù quáng và khao khát đến tuyệt vọng. Tiêu Huyền siết chặt thanh kiếm, từng nhát chém giao nhau với con dao bạc tạo ra những tia lửa chói mắt, ma khí bao bọc quanh nữ thi. Nàng tấn công như thể không còn lý trí, từng cú đánh đều mạnh mẽ, dứt khoát, mang theo cả sự cuồng loạn. Từng nhát chém của nữ thi đều nhanh gọn và dứt khoát, không chút do dự, bây giờ nàng chỉ muốn giết người trước mặt để người đó mãi mãi ở bên cạnh nàng ta. Giống như trước đây, mãi không tách rời. Hai trái tim hoà thành một, linh hồn gắn kết lại, mãi mãi bên nhau.
Tiêu Huyền giơ kiếm chặn đòn, giọng đầy kiên quyết nói: “Cô nương, tình yêu không phải xiềng xích, mà là sự cho đi và nhận lại. Nếu người đó không yêu cô nương, hà tất phải ôm khư khư trong lòng. Chi bằng để ta giải thoát cho cô nương để sớm đầu thai.”
Nữ thi điên cuồng vung dao, gây ra một vết rạch nhỏ trên má Tiêu Huyền. Nàng liếm máu còn vương lại trên lưỡi dao, cười lớn: “Giải thoát? Thẩm lang a Thẩm lang, chàng lúc nào cũng vậy. Luôn tự cho bản thân mình chính nghĩa, ta không cần sự chính nghĩa đó của chàng. Ta chỉ muốn chàng ở bên cạnh ta, ta chỉ cần điều đó thôi. Dù chàng có hành hạ ta bao nhiêu lần, ta cũng đều chấp nhận. Chỉ cần chàng ở bên cạnh ta.”
Cả Tiêu Huyền và Thượng Quan Ngọc đều cạn lời trước sự cố chấp của nàng. Thượng Quan Ngọc nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tiêu Huyền, giết ả đi.”
“Không cần ông nhắc”. Tiêu Huyền truyền linh lực vào thanh kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ thi. Ả để lộ gương mặt đau khổ, mà thét lên: “Quả nhiên chàng vẫn như ngày đó, vẫn vì ả tiện nhân đó mà giết ta. Nhưng lần này, ta chắc chắn sẽ không để chàng toại nguyện.”
Dứt lời, nữ thi đâm con dao bạc thẳng vào tim mình. Cả sảnh đường rung chuyển. Tiêu Huyền ôm ngực, cảm giác đau đớn như bị một con dao xuyên qua trái tim. Thanh kiếm trên tay rơi xuống, hắn quỳ một chân xuống đất, máu trào ra khóe miệng. Hơi thở của Tiêu Huyền dần yếu đi khi lời nguyền thấm sâu trong cơ thể, từng mạch máu như bị đóng băng. Hắn khẽ rên lên, cố gắng cử động nhưng toàn thân đã kiệt sức. Thượng Quan Ngọc lập tức nhận ra vấn đề, sắc mặt nghiêm trọng: “Sinh Tử Đồng Huyết.”
Không ổn
Không chút do dự, Thượng Quan Ngọc thì thầm một câu xin lỗi rồi nhập vào cơ thể Tiêu Huyền. Đôi mắt của Tiêu Huyền đổi sang màu xanh ngọc, toát lên vẻ kiên định. Nhìn thấy sự thay đổi, nữ thi gào thét, cuồng nộ: "Ngươi dám… Ngươi dám phá hoại ta và Thẩm lang!"
“Ngu xuẩn”. Giọng nói của Thượng Quan Ngọc vang lên từ cơ thể Tiêu Huyền. Hắn giơ tay, một luồng linh lực vàng kim bao trùm lấy nữ thi. Nàng giãy giụa trong Luồng sáng vàng kim càng lúc càng rực rỡ, cơ thể nữ thi dần tan biến thành cát bụi. Bộ trang phục tân nương trắng muốt rơi xuống mặt đất cùng âm thanh sắc lạnh của con dao bạc. Tiếng hét của nàng vang vọng như một lời ai oán rồi tan biến vào hư vô. Thượng Quan Ngọc rời khỏi cơ thể Tiêu Huyền, linh thể của hắn trở nên mờ nhạt hơn bao giờ hết. Tiêu Huyền mơ màng tỉnh lại, vừa định tiến tới thì Thượng Quan Ngọc đã đưa tay ngăn lại: "Không sao, ta chỉ suy yếu thôi. Nghỉ ngơi trong ngọc bội là đủ. Trong thời gian đó, hãy cẩn thận."
6
0
4 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
