TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Sa Cảnh - Di tích dưới lòng đất (1)

Quay lại thời gian sau khi Nhan Tinh vào Thương Huyền bí cảnh, Lăng Vân học viện

Ngay khi trở về Nội Điện, Giang Khởi vừa bước qua cổng Võ Viện thì bắt gặp một học viên đang quét sân. Thấy Giang Khởi, học viên ấy lập tức cúi đầu hành lễ. Nhìn gương mặt lạ lẫm, Giang Khởi dừng chân, hỏi: “Ngươi, tên gì?”

Học viên liền trả lời thành thật: “Bẩm Giang trưởng lão, học viên tên Lâm Thu, thuộc Võ Viện - Ngoại Điện. Hôm nay nhận nhiệm vụ quét dọn khu vực Nội Điện.”

Giang Khởi cau mày: “Ta nhớ công việc này trước đây do một học viên họ Tiêu đảm nhiệm. Hắn đâu rồi?”

“Dạ, học viên không rõ. Nghe nói Tiêu học trưởng được phái đi làm nhiệm vụ, có lẽ phải một tháng nữa mới về”. Lâm Thu đáp. Nghe vậy, Giang Khởi càng nhíu mày, cảm thấy có điều bất thường. Tâm trí hắn rối bời với nhiều câu hỏi. Tại sao lại trùng hợp đến mức này? Tên đó rốt cuộc đang âm mưu gì mà lại phái một học viên quét sân vào thượng cổ bí cảnh? Cảm thấy khó hiểu, hắn lặng lẽ trầm ngâm. Bỗng Lâm Thu lên tiếng, giọng có phần tò mò: “Giang trưởng lão, có chuyện gì sao ạ?”

Giang Khởi lập tức chấn chỉnh cảm xúc, lạnh nhạt đáp: “Không có. Ngươi cứ tiếp tục quét sân đi.”

Nói xong, hắn không buồn nhìn lại, đi thẳng vào trong viện. Phía sau, ánh mắt Lâm Thu lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Giang Khởi, đôi mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng đầy bí ẩn.

Thương Huyền bí cảnh, Sa Cảnh

Trong di tích dưới lòng cát, Tiêu Huyền vừa tiếp đất thì di tích rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, một dòng cát trào vào từ lối vào như thác đổ. Hoảng hốt, hắn không kịp suy nghĩ gì, lập tức chạy thục mạng trong bóng tối. Kéo khăn che mặt, Tiêu Huyền chỉ còn trông cậy vào ánh sáng mờ nhạt từ quả cầu pha lê lơ lửng là Quang Cầu bên cạnh. Không gian u ám bao trùm, tiếng bước chân vội vã của hắn hòa cùng tiếng ầm ầm dữ dội của dòng cát sau lưng, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn đầy áp lực.

Hắn vội vận linh kỹ Thiên Vân Bộ, tăng tốc độ hết mức. Nhưng dòng cát vàng phía sau như cơn lũ cuồng nộ, quét sạch mọi thứ trên đường đi. Cát tràn qua các ngóc ngách, mang theo đá vụn và gạch vỡ, như một con mãnh thú muốn nuốt chửng hắn. Vừa chạy, Tiêu Huyền vừa ngoái lại, đôi mắt đầy lo lắng. Phía cuối hành lang, một cánh cổng đá khổng lồ hiện ra, bề mặt cánh cổng khắc hoa văn cây cổ thụ khô héo, tinh xảo nhưng lạnh lẽo, như dấu tích của một thời đại đã bị quên lãng. Tiếng gió rít lên từng hồi trong không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng. Tiêu Huyền vội lao đến, đặt tay lên hoa văn, cố gắng vận linh lực để đẩy cánh cổng. Nhưng dòng cát hung dữ ngày càng tiến sát, thời gian dần cạn kiệt. Trong lúc tuyệt vọng, một luồng linh lực màu vàng bất ngờ bùng phát từ cơ thể hắn, chảy vào hoa văn trên cánh cổng. Ngay lập tức, cây cổ thụ trên cổng phát sáng, một tiếng rầm vang vọng như sấm động, và cánh cổng từ từ tách ra, để lộ lối vào một không gian khác. Không chần chừ, Tiêu Huyền lao vào trong, và cánh cổng phía sau đóng sầm lại, chặn đứng dòng cát hung bạo. Hắn ngã quỵ xuống nền đất lạnh, thở dốc không ngừng. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi hắn—cuối cùng, hắn đã thoát chết.

Không gian bên trong tối tăm, lạnh lẽo, và tĩnh mịch đến đáng sợ. Tiêu Huyền vừa định lấy lại bình tĩnh thì ngọc bội xanh hình tròn bên hông hắn phát sáng. Từ ngọc bội, làn sương mù xanh nhạt cuộn ra, rồi tụ lại thành hình dáng một nam nhân trẻ tuổi khoảng đôi mươi, một thân lam y, thân ảnh trong suốt lơ lửng giữa không trung. Nam nhân mở mắt, nhìn Tiêu Huyền đang thảm hại trên nền đất, bật cười ha hả: “Tiêu tiểu tử, không ngờ ngươi cũng có ngày khổ sở thế này! Lần đầu vào bí cảnh, cảm giác ra sao?”

6

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.