TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Quyển 1 - Chương 29: Oán Linh

Cổ họng Lộ Nhân Chí nghẹn lại, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Trong tình huống hiện tại, còn có thể làm gì bây giờ?

Anh ta điên cuồng suy nghĩ đối sách, cảm thấy đầu óc sắp bốc cháy. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên, anh ta vội vã xoay người, đẩy cửa chạy vào trong phòng.

Lý Linh Lị nghe thấy tiếng động, căng thẳng quay đầu lại.

Hai giây sau, Lộ Nhân Chí lao ra từ trong phòng, tay cầm chiếc rổ đựng cơm hôm trước và một lọ thuốc trị thương đã dùng hết.

Anh ta bước nhanh tới, hai tay dâng lên hai món đồ, cười nịnh nọt:

“Phiền ngài phải đích thân đến, thuốc trị thương này hiệu quả rất tốt. Đa tạ ngài và đại nhân Aqier đã quan tâm.”

Vị vu sư áo bào trắng liếc mắt nhìn chiếc bình sứ trống rỗng, đưa rổ cơm mới cho Lý Linh Lị, rồi nhận lấy rổ cũ. Giọng trầm trầm vang lên:

“Thời hạn của các người là đến trước trưa ngày mai.”

“Chúng tôi hiểu,” Lộ Nhân Chí gượng cười, lộ ra vẻ chua xót, “Chúng tôi sẽ canh chừng ngày đêm, nhất định sẽ bắt được kẻ gây họa.”

“Nguyện chân linh Britta phù hộ.” Vu sư áo trắng trầm giọng tụng một câu.

Nói xong, ông ta xách rổ trống, quay lưng rời đi.

Lý Linh Lị và Lộ Nhân Chí nhẹ nhàng thở ra, thở đến mức gần như không nghe thấy. Cả hai cúi đầu, cố giấu đi nỗi sợ vẫn còn vương trong ánh mắt.

Bên ngoài tường lâu đài.

Trên mái cửa sổ tầng năm, Trạm Kinh Trí bám chặt vào tường, giẫm lên gờ cửa sổ hẹp. Sau khi kích hoạt [Đạo cụ], một lưỡi dao sắc bén lập tức xuất hiện trong tay anh.

Anh sờ soạng các khe hở giữa những viên đá, xác định được vị trí thích hợp, liền vung tay, mạnh mẽ đâm lưỡi dao thật sâu vào.

Xoạt!

Do động tác quá mạnh, trọng tâm dưới chân anh lệch đi, một bên chân trượt hụt, cả người nghiêng ngả rơi xuống!

Bụi đất rơi lả tả như mưa. Nguyễn Già Tụ sợ đến mức phải lấy tay che miệng, cố gắng đè nén tiếng kêu kinh hoàng.

Tay phải Trạm Kinh Trí siết chặt chuôi đoản đao, bắp tay nổi đầy gân xanh, gắng sức giữ mình lơ lửng giữa không trung.

Hạ Thiên Tình híp mắt, ánh nhìn bình thản dừng lại trên người Trạm Kinh Trí, như đang thưởng thức một màn biểu diễn leo núi không chút gián đoạn.

Trán Trạm Kinh Trí lấm tấm mồ hôi, nghiến chặt răng.

Anh lần mò dưới chân, tìm lại được điểm tựa là gờ cửa sổ, sau khi giữ vững cơ thể, liền cúi thấp người, dồn lực. Một cú giẫm mạnh xuống, tay phải không chần chừ rút lưỡi dao ra, cả người như chim yến dang cánh, vọt về phía trước!

Bang!

Một đôi bàn tay phủ đầy bụi tro vững vàng bám chặt lấy bên cạnh mép mái nhà.

Trạm Kinh Trí đạp vài bước lên tường, nhanh nhẹn xoay người trèo lên và dừng lại trên mái nhà.

Anh cúi thấp người, bò vài bước dọc theo mái dốc, tháo sợi dây thừng mang theo, buộc chặt vào ống khói, cố định thật chắc.

Xoạt...

Sợi dây dài buông xuống từ nóc nhà, rũ thẳng tới tận mặt đất.

“Đến lượt chúng ta.” Hạ Thiên Tình vỗ vai Nguyễn Già Tụ vẫn còn hoảng loạn, thở dốc chưa đều, rồi bước lên trước:

“Để tôi đi trước.”

“Được.” Nguyễn Già Tụ vội gật đầu, lo lắng nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Hạ Thiên Tình.

Hạ Thiên Tình buộc chặt dây thừng quanh eo, ngẩng đầu nhìn Trạm Kinh Trí đang còn hoạt động cánh tay phía trên, rồi siết chặt dây, hai chân lấy đà bám lên tường, thân thể ngả về sau, tạo thành một tư thế leo núi chuẩn mực.

Sau đó, tay chân thay phiên chuyển động, từng bước từng bước leo lên.

Cánh tay mảnh khảnh của cô khẽ run lên vì dùng sức, nhưng tốc độ lại không hề chậm trễ dù chỉ nửa giây.

Khi đến tầng hai, Hạ Thiên Tình nhanh chóng liếc mắt quan sát tình hình trong nhà, rồi tiếp tục leo lên tầng trên.

Nguyễn Già Tụ nín thở, tập trung theo dõi, thấy Hạ Thiên Tình giống như một con bướm đang lượn ngược trong cơn lốc, càng lúc càng bay xa, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Ban đầu, cô ấy cứ nghĩ Hạ Thiên Tình sẽ cần Trạm Kinh Trí kéo lên, thậm chí còn lo cô có thể bị tụt tay rơi xuống giữa chừng nếu Trạm Kinh Trí lỡ sức. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô ấy vẫn nên lo cho chính bản thân mình, đừng làm người kéo chân sau.

Ngay cả Trạm Kinh Trí cũng không khỏi bất ngờ.

Anh chuẩn bị kỹ càng nửa ngày, vậy mà còn chưa kịp ra tay, người ta đã tự mình leo lên đến nửa đoạn đường rồi?

Gương mặt Hạ Thiên Tình vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng mồ hôi đã ướt đẫm tóc.

Từng khối cơ trên cơ thể cô như gào thét phản đối vì đau nhức, nhưng thần kinh cô vẫn căng như dây đàn, cắn răng chịu đựng áp lực nặng nề, buộc bản thân không ngừng tiến về phía trước.

Sau phó bản này, thể chất của nguyên chủ thật sự cần phải tăng cường nghiêm túc... Đang leo tới tầng năm, khi ánh mắt lại một lần nữa nhanh chóng quét qua tình hình trong nhà, Hạ Thiên Tình thầm nhủ trong lòng.

4

0

1 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.