0 chữ
Chương 24
Quyển 1 - Chương 24: Oán Linh
"Nhưng hiện tại... vẫn còn cách. Chỉ cần có thể chống chịu được sự ô nhiễm tinh thần do oán linh gây ra, không đáp ứng yêu cầu báo thù của nó, và trong tình huống bất đắc dĩ buộc phải lấy máu... Cũng chính là cách mà chúng ta đã từng trải qua, có thể xua đuổi được oán linh.
Chỉ cần kiên trì đến ngày cuối cùng, khi các vu sư lấy máu vẽ xong trận pháp phong ấn, cánh cổng rời khỏi phó bản sẽ xuất hiện.”
Hạ Thiên Tình chủ động đỡ lời, như cố tình dẫn dắt:
“Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn khác so với lời anh nói. Nếu không thể tìm ra kẻ cấu kết với oán linh, e rằng chúng ta không thể sống nổi hết ngày thứ ba.”
Trạm Kinh Trí lặng lẽ gật đầu, không hề hay biết theo mạch suy nghĩ đó nói tiếp:
“Đúng vậy. Trước đây, tôi vẫn còn hy vọng, cho rằng chỉ cần tìm được mầm họa, cốt truyện sẽ quay trở lại quỹ đạo. Nhưng giờ thì tôi chắc chắn: Không thể quay lại được nữa.
Phó bản này đã được nâng cấp độ khó. Nó không còn là bản dành cho người chơi mới nữa.”
Hạ Thiên Tình giả vờ thắc mắc:
“Tại sao lại như vậy?”
“Tôi cần khẳng định một lần nữa, người từng bị oán linh nhập và hiến tế linh hồn trước đây, không phải là tôi.” Trạm Kinh Trí trịnh trọng nói ra câu này, mới nói tiếp:
“Nhưng vừa rồi trong giấc mộng, tôi thực sự bị oán linh nhập thân.”
Nguyễn Già Tụ nghe vậy hít mạnh một hơi, thì thầm với Hạ Thiên Tình:
“Quả nhiên là anh ta...”
Hạ Thiên Tình tiếp tục dẫn dắt anh:
“Sau đó thì sao?”
Trạm Kinh Trí cắn răng, khó khăn nói tiếp:
“Chúng ta gần như không thể tìm ra được mầm họa đã hiến tế linh hồn."
Trạm Kinh Trí gian nan nói: "Oán linh biết rõ điều đó, nó muốn toàn bộ chúng ta cùng nhau điều tra chân tướng cái chết của nó và báo thù. Nếu không, nó sẽ đợi tất cả chúng ta bị vu sư tiêu diệt, sau đó tiếp tục tìm nhóm vu sư thực tập kế tiếp để làm vật thế mạng.”
"Còn phải tìm nữa sao?" Lý Linh Lị không nhịn được mà lớn tiếng, “Chúng tôi đều nhìn thấy rồi, oán linh nhập vào anh, anh cũng thừa nhận! Còn gì để biện minh nữa? Mầm họa chỉ có thể là anh!”
Trạm Kinh Trí nắm lấy tóc, vẻ mặt đầy bức bối và mệt mỏi:
“Tôi biết mà, nói ra rồi các người cũng không tin! Nhưng sự thật đúng là như vậy, không phải tôi! Oán linh rõ ràng không bao giờ để mầm họa thật sự lộ diện một mình! Mục tiêu của nó là khiến cả đội chúng ta đều bị "nhiễm bẩn", buộc tất cả cùng giúp nó báo thù! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Tôi dám khẳng định, phó bản này thực sự đã được nâng độ khó!”
“Quá nực cười! Nâng độ khó gì chứ? Sao lại trùng hợp như vậy được, chỉ mình chúng ta xui xẻo? Tôi thấy rõ ràng là anh vì muốn giúp oán linh điều tra chân tướng nên mới bịa ra một mớ lời nói dối này!”
Lộ Nhân Chí tức đến mức tay run lẩy bẩy, ngón trỏ chỉ thẳng vào Trạm Kinh Trí, giận dữ quát:
“Anh chính là tai họa! Những lời anh vừa nói, bốn người chúng tôi đều nghe thấy rõ ràng, tôi sẽ lập tức đi tố giác anh với vu sư!”
Nói xong, anh ta quay phắt người, lao nhanh về phía cửa.
Hạ Thiên Tình chỉ yên lặng nhìn bóng lưng anh ta, vẫn chưa có hành động gì, chỉ khẽ kéo chăn phủ qua đùi.
Ngay lúc Lộ Nhân Chí vươn tay định mở cửa, một luồng khí lạnh thấu xương từ trên đỉnh đầu bất ngờ ập xuống.
Một giọng nữ lạnh lẽo như hơi thở từ cõi âm vang lên bên tai anh ta:
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Lộ Nhân Chí lập tức cứng đờ, cả người run rẩy, chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tái mét như đưa đám nhìn về phía Trạm Kinh Trí:
“Nó... nó...”
“Câm miệng, quay lại!”
Tiếng oán linh gào rít vang lên.
Tai Lộ Nhân Chí như bị ong châm, một luồng đau đớn nhức nhối như kim đâm thẳng vào giữa trán khiến anh ta ôm đầu rêи ɾỉ. Anh ta hoảng hốt lùi khỏi cửa, bước chân lảo đảo, cuối cùng quỵ xuống đất, cả người run bần bật.
“Tôi... vừa rồi còn chưa nói hết, nó bảo... nếu ai không phối hợp, sẽ bị nó nhập xác.”
Trạm Kinh Trí đầy vẻ lo lắng, ánh mắt phức tạp:
“Cậu còn chưa ra khỏi cửa đã bị mất nửa cái mạng rồi rồi. Hơn nữa, cho dù có đến được trước mặt vu sư, cậu đã bị nhập xác, vu sư có tin cậu không phải mầm họa không?
Giả sử có tin... thì chúng ta đã trải qua một lần rút máu để xua đuổi oán linh, cậu còn đủ sức để chịu thêm lần nữa sao?”
Lúc này, Hạ Thiên Tình cúi đầu nhìn cánh tay mình đang bị nắm chặt — là Lý Linh Lị và Nguyễn Già Tụ, vô thức đã coi cô là chỗ dựa tin cậy trong cơn hoảng loạn.
Trạm Kinh Trí quét mắt nhìn khắp một lượt, giọng trầm thấp:
“Bây giờ, bất kể ai đi tố cáo với vu sư... đều chỉ có con đường chết.”
“Nói cách khác: Nếu tố giác mầm họa, sẽ bị oán linh gϊếŧ; nếu không tố giác, hai ngày sau sẽ bị vu sư xử lý.”
Hạ Thiên Tình tóm gọn lại bằng một giọng điệu khách quan, tỉnh táo:
“Cuối cùng, mọi người chỉ có thể làm theo yêu cầu của anh, cùng anh giúp oán linh báo thù. Không hề có sự lựa chọn nào cả... Trạm Kinh Trí, anh đúng là một người chơi có kinh nghiệm.”
Chỉ cần kiên trì đến ngày cuối cùng, khi các vu sư lấy máu vẽ xong trận pháp phong ấn, cánh cổng rời khỏi phó bản sẽ xuất hiện.”
Hạ Thiên Tình chủ động đỡ lời, như cố tình dẫn dắt:
“Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn khác so với lời anh nói. Nếu không thể tìm ra kẻ cấu kết với oán linh, e rằng chúng ta không thể sống nổi hết ngày thứ ba.”
Trạm Kinh Trí lặng lẽ gật đầu, không hề hay biết theo mạch suy nghĩ đó nói tiếp:
“Đúng vậy. Trước đây, tôi vẫn còn hy vọng, cho rằng chỉ cần tìm được mầm họa, cốt truyện sẽ quay trở lại quỹ đạo. Nhưng giờ thì tôi chắc chắn: Không thể quay lại được nữa.
Hạ Thiên Tình giả vờ thắc mắc:
“Tại sao lại như vậy?”
“Tôi cần khẳng định một lần nữa, người từng bị oán linh nhập và hiến tế linh hồn trước đây, không phải là tôi.” Trạm Kinh Trí trịnh trọng nói ra câu này, mới nói tiếp:
“Nhưng vừa rồi trong giấc mộng, tôi thực sự bị oán linh nhập thân.”
Nguyễn Già Tụ nghe vậy hít mạnh một hơi, thì thầm với Hạ Thiên Tình:
“Quả nhiên là anh ta...”
Hạ Thiên Tình tiếp tục dẫn dắt anh:
“Sau đó thì sao?”
Trạm Kinh Trí cắn răng, khó khăn nói tiếp:
“Chúng ta gần như không thể tìm ra được mầm họa đã hiến tế linh hồn."
Trạm Kinh Trí gian nan nói: "Oán linh biết rõ điều đó, nó muốn toàn bộ chúng ta cùng nhau điều tra chân tướng cái chết của nó và báo thù. Nếu không, nó sẽ đợi tất cả chúng ta bị vu sư tiêu diệt, sau đó tiếp tục tìm nhóm vu sư thực tập kế tiếp để làm vật thế mạng.”
Trạm Kinh Trí nắm lấy tóc, vẻ mặt đầy bức bối và mệt mỏi:
“Tôi biết mà, nói ra rồi các người cũng không tin! Nhưng sự thật đúng là như vậy, không phải tôi! Oán linh rõ ràng không bao giờ để mầm họa thật sự lộ diện một mình! Mục tiêu của nó là khiến cả đội chúng ta đều bị "nhiễm bẩn", buộc tất cả cùng giúp nó báo thù! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Tôi dám khẳng định, phó bản này thực sự đã được nâng độ khó!”
“Quá nực cười! Nâng độ khó gì chứ? Sao lại trùng hợp như vậy được, chỉ mình chúng ta xui xẻo? Tôi thấy rõ ràng là anh vì muốn giúp oán linh điều tra chân tướng nên mới bịa ra một mớ lời nói dối này!”
“Anh chính là tai họa! Những lời anh vừa nói, bốn người chúng tôi đều nghe thấy rõ ràng, tôi sẽ lập tức đi tố giác anh với vu sư!”
Nói xong, anh ta quay phắt người, lao nhanh về phía cửa.
Hạ Thiên Tình chỉ yên lặng nhìn bóng lưng anh ta, vẫn chưa có hành động gì, chỉ khẽ kéo chăn phủ qua đùi.
Ngay lúc Lộ Nhân Chí vươn tay định mở cửa, một luồng khí lạnh thấu xương từ trên đỉnh đầu bất ngờ ập xuống.
Một giọng nữ lạnh lẽo như hơi thở từ cõi âm vang lên bên tai anh ta:
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Lộ Nhân Chí lập tức cứng đờ, cả người run rẩy, chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tái mét như đưa đám nhìn về phía Trạm Kinh Trí:
“Nó... nó...”
“Câm miệng, quay lại!”
Tiếng oán linh gào rít vang lên.
Tai Lộ Nhân Chí như bị ong châm, một luồng đau đớn nhức nhối như kim đâm thẳng vào giữa trán khiến anh ta ôm đầu rêи ɾỉ. Anh ta hoảng hốt lùi khỏi cửa, bước chân lảo đảo, cuối cùng quỵ xuống đất, cả người run bần bật.
“Tôi... vừa rồi còn chưa nói hết, nó bảo... nếu ai không phối hợp, sẽ bị nó nhập xác.”
Trạm Kinh Trí đầy vẻ lo lắng, ánh mắt phức tạp:
“Cậu còn chưa ra khỏi cửa đã bị mất nửa cái mạng rồi rồi. Hơn nữa, cho dù có đến được trước mặt vu sư, cậu đã bị nhập xác, vu sư có tin cậu không phải mầm họa không?
Giả sử có tin... thì chúng ta đã trải qua một lần rút máu để xua đuổi oán linh, cậu còn đủ sức để chịu thêm lần nữa sao?”
Lúc này, Hạ Thiên Tình cúi đầu nhìn cánh tay mình đang bị nắm chặt — là Lý Linh Lị và Nguyễn Già Tụ, vô thức đã coi cô là chỗ dựa tin cậy trong cơn hoảng loạn.
Trạm Kinh Trí quét mắt nhìn khắp một lượt, giọng trầm thấp:
“Bây giờ, bất kể ai đi tố cáo với vu sư... đều chỉ có con đường chết.”
“Nói cách khác: Nếu tố giác mầm họa, sẽ bị oán linh gϊếŧ; nếu không tố giác, hai ngày sau sẽ bị vu sư xử lý.”
Hạ Thiên Tình tóm gọn lại bằng một giọng điệu khách quan, tỉnh táo:
“Cuối cùng, mọi người chỉ có thể làm theo yêu cầu của anh, cùng anh giúp oán linh báo thù. Không hề có sự lựa chọn nào cả... Trạm Kinh Trí, anh đúng là một người chơi có kinh nghiệm.”
4
0
1 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
