0 chữ
Chương 3
Chương 3: Thu Vô Tế (1)
Nhà trọ của Sở Qua rõ ràng cách xa quán cà phê sang chảnh ở trung tâm thành phố một đoạn không nhỏ. Đối với một cây bút mạng vốn ít khi ra khỏi cửa như anh thì sống ở ngoại ô hay trung tâm thành phố thực ra chẳng có khác biệt gì lắm, điểm khác duy nhất là tiền thuê nhà rẻ hơn nhiều thôi.
Sau khi anh ăn qua loa một đĩa mì xào rồi trở về thì trời cũng đã gần tối hẳn, không gian căn phòng khách nhỏ lúc này hơi mờ tối.
Căn nhà thuê này có hai phòng ngủ một phòng khách, cả hai căn phòng đều không bật đèn, nhưng trong một phòng lại vang lên tiếng gõ phím lách cách. Âm thanh vội vã từ đầu ngón tay gõ trên bàn phím tràn ra từ căn phòng tối om ấy, chậm rãi len lỏi vào phòng khách cũng u ám không kém. Rõ ràng là có người có tiếng động, nhưng không hiểu sao lại càng làm căn nhà trọ này trở nên quạnh quẽ hoang vắng hơn.
Đó là người bạn cũng là tác giả mạng cùng thuê nhà với Sở Qua.
Người bạn này có cái tên mang phong cách khá cổ trang là Trương Kỳ Nhân. Ban đầu khi Sở Qua đăng tin tìm người cùng thuê trên diễn đàn viết truyện mạng là định tìm một người đồng nghiệp để cùng hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau. Đúng lúc Trương Kỳ Nhân cũng đang kiếm chỗ ở, hai bên nhanh chóng thấy khá hợp ý nên đến nay đã ở cùng nhau được gần nửa năm rồi.
Nhưng rốt cuộc thì hai người bọn họ nào đâu có thúc đẩy gì nhau, toàn bộ chỉ là mấy lời động viên vớ vẩn cả.
"Ăn gì chưa?" Sở Qua hỏi một câu qua loa lấy lệ.
Trong phòng truyền ra tiếng đáp lại: "Vừa ăn đại chút gì đó rồi, tự nhiên ý tưởng tuôn như nước lũ… Ê nhưng mà, giờ này ông về là hỏng vụ xem mắt rồi hả?"
"Hỏng rồi, cái ý tưởng của ông rồi cũng thế cho xem." Sở Qua đẩy cửa phòng mình chuẩn bị bước vào.
Tiếng gõ bàn phím bên cạnh chợt ngừng lại, một thanh niên gầy gò đeo kính xuất hiện bên cửa, ánh mắt săm soi từ trên xuống dưới tạo hình đi xem mắt của Sở Qua, sau đó không khỏi tặc lưỡi nói: "Anh Sở nhà ta trông cũng phong độ như Ngô Ngạn Tổ đấy chứ, thế cô nàng kia được mấy điểm?"
Sở Qua bực mình đáp: "Không điểm."
À. Nếu chịu lên giường thì cho max điểm, còn không thì là không điểm, chuyện thường thôi mà.
Trương Kỳ Nhân lập tức lộ vẻ "Tôi hiểu ông, anh em à!" sau đó tiếc nuối nói: "Không chụp lại tấm hình nào cho ngắm ké chút hả…"
Sở Qua im lặng thầm nghĩ, nếu thật sự chụp ảnh về thì chắc cậu lại bảo tôi lấy ảnh mạng để lừa. Làm gì có cô gái nào xinh đẹp đến mức ấy mà còn đi xem mắt chứ?
Trương Kỳ Nhân hỏi tiếp: "Lần này là vì sao nữa đây? Hộ khẩu à? Hay lương lậu? Hay nhà cửa?"
Sở Qua liếc anh ta một cái rồi bỗng cười nhẹ: "Bởi vì chúng ta đều thất nghiệp."
Vẻ mặt tươi cười của Trương Kỳ Nhân hơi cứng lại, giọng bỗng cao lên: "Đám ếch ngồi đáy giếng này thì biết cái quái gì, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ coi thường… Ờ… Ông còn tính là thiếu niên không ấy nhỉ?"
Sở Qua không đáp lại câu hỏi cuối, chỉ nói: "Nên phải cố gắng thôi, nhanh chóng bơi sang Hà Tây."
Trương Kỳ Nhân gật đầu nói: "À đúng rồi, mai truyện mới của tôi lên kệ, nhớ quảng cáo hộ một chương nhé."
"Nhớ rồi."
"Cám ơn trước nha. Thật ra tôi hơi hồi hộp." Trương Kỳ Nhân vô thức chà xát hai bàn tay, hạ thấp giọng nói: "Số liệu dạo gần đây hình như hơi hẻo."
Thật ra dữ liệu truyện của anh ta đã hẻo từ lâu rồi, Sở Qua cũng cảm thấy như vậy, nhưng lúc này chỉ biết lặp lại mấy câu động viên cũ rích đã nói hàng chục lần trước: "Đừng sợ, cái này rất khó đoán. Có người nhìn thì tưởng rất hot nhưng lượt mua chẳng được bao nhiêu, cũng có người nhìn thì tưởng là ngách nhỏ nhưng fan cuồng lại đông… Tóm lại tốt hay xấu thì cũng chỉ một lần lên kệ này là qua thôi, căng thẳng cũng vô ích mà."
Sau khi anh ăn qua loa một đĩa mì xào rồi trở về thì trời cũng đã gần tối hẳn, không gian căn phòng khách nhỏ lúc này hơi mờ tối.
Căn nhà thuê này có hai phòng ngủ một phòng khách, cả hai căn phòng đều không bật đèn, nhưng trong một phòng lại vang lên tiếng gõ phím lách cách. Âm thanh vội vã từ đầu ngón tay gõ trên bàn phím tràn ra từ căn phòng tối om ấy, chậm rãi len lỏi vào phòng khách cũng u ám không kém. Rõ ràng là có người có tiếng động, nhưng không hiểu sao lại càng làm căn nhà trọ này trở nên quạnh quẽ hoang vắng hơn.
Người bạn này có cái tên mang phong cách khá cổ trang là Trương Kỳ Nhân. Ban đầu khi Sở Qua đăng tin tìm người cùng thuê trên diễn đàn viết truyện mạng là định tìm một người đồng nghiệp để cùng hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau. Đúng lúc Trương Kỳ Nhân cũng đang kiếm chỗ ở, hai bên nhanh chóng thấy khá hợp ý nên đến nay đã ở cùng nhau được gần nửa năm rồi.
Nhưng rốt cuộc thì hai người bọn họ nào đâu có thúc đẩy gì nhau, toàn bộ chỉ là mấy lời động viên vớ vẩn cả.
"Ăn gì chưa?" Sở Qua hỏi một câu qua loa lấy lệ.
Trong phòng truyền ra tiếng đáp lại: "Vừa ăn đại chút gì đó rồi, tự nhiên ý tưởng tuôn như nước lũ… Ê nhưng mà, giờ này ông về là hỏng vụ xem mắt rồi hả?"
"Hỏng rồi, cái ý tưởng của ông rồi cũng thế cho xem." Sở Qua đẩy cửa phòng mình chuẩn bị bước vào.
Sở Qua bực mình đáp: "Không điểm."
À. Nếu chịu lên giường thì cho max điểm, còn không thì là không điểm, chuyện thường thôi mà.
Trương Kỳ Nhân lập tức lộ vẻ "Tôi hiểu ông, anh em à!" sau đó tiếc nuối nói: "Không chụp lại tấm hình nào cho ngắm ké chút hả…"
Sở Qua im lặng thầm nghĩ, nếu thật sự chụp ảnh về thì chắc cậu lại bảo tôi lấy ảnh mạng để lừa. Làm gì có cô gái nào xinh đẹp đến mức ấy mà còn đi xem mắt chứ?
Trương Kỳ Nhân hỏi tiếp: "Lần này là vì sao nữa đây? Hộ khẩu à? Hay lương lậu? Hay nhà cửa?"
Vẻ mặt tươi cười của Trương Kỳ Nhân hơi cứng lại, giọng bỗng cao lên: "Đám ếch ngồi đáy giếng này thì biết cái quái gì, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ coi thường… Ờ… Ông còn tính là thiếu niên không ấy nhỉ?"
Sở Qua không đáp lại câu hỏi cuối, chỉ nói: "Nên phải cố gắng thôi, nhanh chóng bơi sang Hà Tây."
Trương Kỳ Nhân gật đầu nói: "À đúng rồi, mai truyện mới của tôi lên kệ, nhớ quảng cáo hộ một chương nhé."
"Nhớ rồi."
"Cám ơn trước nha. Thật ra tôi hơi hồi hộp." Trương Kỳ Nhân vô thức chà xát hai bàn tay, hạ thấp giọng nói: "Số liệu dạo gần đây hình như hơi hẻo."
Thật ra dữ liệu truyện của anh ta đã hẻo từ lâu rồi, Sở Qua cũng cảm thấy như vậy, nhưng lúc này chỉ biết lặp lại mấy câu động viên cũ rích đã nói hàng chục lần trước: "Đừng sợ, cái này rất khó đoán. Có người nhìn thì tưởng rất hot nhưng lượt mua chẳng được bao nhiêu, cũng có người nhìn thì tưởng là ngách nhỏ nhưng fan cuồng lại đông… Tóm lại tốt hay xấu thì cũng chỉ một lần lên kệ này là qua thôi, căng thẳng cũng vô ích mà."
4
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
