0 chữ
Chương 45
Chương 45: Triều Châu (1)
Lê Lê gượng cười, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới dáng vẻ Tiêu Dục Giác như con gà bị luộc lúc trước, cũng chẳng buồn để tâm: “A, cái đó hả? Không sao, ta trút giận xong rồi.”
Vân Gián vừa nghe liền biết là có chuyện, liền xoay người lại, nghiêm túc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi dài dòng thật đấy.”
Lê Lê bị hắn trêu chọc suốt một đêm, giờ đã mất kiên nhẫn, liền gạt tay hắn ra.
“Lúc nên làm thì không làm, giờ lại hỏi tới hỏi lui.”
Vân Gián bị chặn họng, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Ta lo cho ngươi mà.”
Lê Lê đáp lại không chút khách khí: “Ta cũng lo cho ngươi đấy. Ngươi... không phải là ‘không được’ đấy chứ?”
“...” Vân Gián ngừng lại một chút, điềm tĩnh nói: “Đừng dùng lời nói để khıêυ khí©h ta, trò đó vô dụng rồi.”
Lê Lê cũng chẳng buồn để ý:
“Không khıêυ khí©h ngươi, ngươi không được thì đi ra ngoài. Đừng đứng trước mặt ta mà chướng mắt.”
Nói rồi nàng quay người nằm xuống, chui vào chăn, không thèm liếc hắn thêm cái nào.
Dù sao nói với hắn thì cũng có ích gì?
Tiêu Dục Giác là trưởng tử của chính cung Hoàng hậu, có làm ầm lên thì cùng lắm cũng chỉ là một trò đùa trong hậu cung, làm sao có hình phạt thật sự rơi xuống đầu một vị hoàng tử được?
Dù có nói với Vân Gián, hắn thì có thể làm gì? Chỉ e là còn bị vạ lây.
Lê Lê khẽ chạm vào cánh tay mình, nơi bị xé một đoạn tay áo trong đại điện, cảm giác lạnh lẽo dường như vẫn còn in hằn trên da thịt, khiến lòng nàng lại thêm nặng trĩu.
Đúng lúc ấy, sau lưng truyền tới một tiếng “Được.”
Nàng ngẩn người, được cái gì? Sau đó nghe thấy tiếng mặc quần áo lạch cạch vang lên.
Vân Gián đã chỉnh lại y phục, bước thẳng ra ngoài.
Hắn thật sự cứ vậy mà đi sao?
Lê Lê ngồi bật dậy, quả nhiên thấy bóng dáng thiếu niên rời đi mà không chút do dự.
“Vân Gián.” Nàng theo phản xạ gọi tên hắn.
Vân Gián dừng bước, quay đầu lại. Tấm màn sa trước hành lang buông xuống, che lấp nửa gương mặt hắn, khiến người ta không rõ thần sắc. Nhưng rõ ràng, hắn đang đợi nàng nói gì đó.
Lê Lê hé miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Rõ ràng là nàng đuổi hắn, giờ hắn thực sự đi rồi, cớ sao lòng lại cảm thấy khó chịu?
Khó chịu gì chứ, bọn họ ba ngày cãi nhau một trận, chẳng lẽ thật mong hắn vờ vịt dịu dàng thêm mấy câu?
Lê Lê mím môi, chỉ “hừ” một tiếng, rồi quay lại nằm xuống giường, dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.
Vân Gián lặng lẽ nhìn nàng một lát, sau đó đẩy cửa bước ra.
Vừa hay gặp người hầu trong viện.
Thanh Quỳnh loay hoay một hồi, cuối cùng cũng tìm được thuốc giải rượu tốt, lúc này mới sực nhớ ra, để quận chúa nhà mình ở lại một mình với một nam nhân ngoại tộc.
Nàng lạnh người, bước chân vội vã, tựa như có gì đuổi theo sau. Từ xa nhìn thấy Vân Gián bước ra từ trong phòng, thấy y phục hắn chỉnh tề, dung mạo bình thản, lúc này nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Quỳnh vội vã hành lễ, định lặng lẽ đi qua, lại bị Vân Gián gọi lại.
“Trong viện các ngươi, tối nay ai là người đi cùng nàng đến yến hội?”
Thanh Quỳnh chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện, do dự đáp: “Là Tử Dao, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa trở về, chắc là bên Ngọc Đường điện có việc giữ lại.”
Vân Gián “ừ” một tiếng, khóe mắt liếc thấy cánh cửa trầm tối của phòng nàng vẫn đóng kín, ánh nhìn có phần bất đắc dĩ.
Không sao, nàng không chịu nói, thì hắn tự đi hỏi người khác.
Vân Gián xoay người bước về hướng Ngọc Đường điện, nhưng chưa đi được mấy bước lại dừng lại, ném cho Thanh Quỳnh một bình sứ nhỏ màu trắng.
“Cho nàng uống một viên mỗi tối.”
“Hồi mộng.”
* * *
Mấy ngày sau, Lê Lê sống những ngày an nhàn vui vẻ.
Lễ tế cầu phúc đã kết thúc, mưa xuân lất phất rơi mãi không dứt, ruộng đồng cần chăm sóc, mà con cháu thế gia cũng không cần tiếp tục ăn chay tịnh thân. Mọi người lần lượt rời khỏi hành cung, trở về nhà.
Lê Lê cũng quay về phủ công chúa của dì, cuối cùng được ở lại nơi quen thuộc, thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
Lại thêm bình thuốc hồi mộng kia, mấy hôm nay nàng ngủ rất ngon. Nhờ đó, làn da tái nhợt cũng dần dần hồng hào, mịn màng trở lại.
Chỉ tiếc, những ngày bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Một buổi rạng sáng, Tử Dao và Thanh Quỳnh cùng nhau lay nàng dậy.
Lê Lê vẫn còn ngái ngủ, trong phòng ánh đèn sáng rực, phía đông trời chưa hửng sáng còn chìm trong màn đêm.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị kéo dậy rửa mặt, chải tóc, thay quần áo.
Tỉnh táo lại thì nàng đã đang ngồi trong xe ngựa.
Lê Lê nhìn qua khung cửa sổ xe ngựa, thấy kinh thành dần lùi lại phía sau, ánh mắt mờ mịt: “Đây là đâu?”
Tử Dao ngạc nhiên: “Quận chúa quên rồi sao? Sau khi nghỉ mấy ngày, hôm nay là lúc trở lại học phủ mà!”
Lê Lê như bị sét đánh giữa trời quang, nàng mới được nghỉ có mấy hôm thôi mà!
Tiểu quận chúa lập tức xị mặt, uể oải nằm bò bên khung cửa sổ xe.
Vân Gián vừa nghe liền biết là có chuyện, liền xoay người lại, nghiêm túc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi dài dòng thật đấy.”
Lê Lê bị hắn trêu chọc suốt một đêm, giờ đã mất kiên nhẫn, liền gạt tay hắn ra.
“Lúc nên làm thì không làm, giờ lại hỏi tới hỏi lui.”
Vân Gián bị chặn họng, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Ta lo cho ngươi mà.”
Lê Lê đáp lại không chút khách khí: “Ta cũng lo cho ngươi đấy. Ngươi... không phải là ‘không được’ đấy chứ?”
“...” Vân Gián ngừng lại một chút, điềm tĩnh nói: “Đừng dùng lời nói để khıêυ khí©h ta, trò đó vô dụng rồi.”
“Không khıêυ khí©h ngươi, ngươi không được thì đi ra ngoài. Đừng đứng trước mặt ta mà chướng mắt.”
Nói rồi nàng quay người nằm xuống, chui vào chăn, không thèm liếc hắn thêm cái nào.
Dù sao nói với hắn thì cũng có ích gì?
Tiêu Dục Giác là trưởng tử của chính cung Hoàng hậu, có làm ầm lên thì cùng lắm cũng chỉ là một trò đùa trong hậu cung, làm sao có hình phạt thật sự rơi xuống đầu một vị hoàng tử được?
Dù có nói với Vân Gián, hắn thì có thể làm gì? Chỉ e là còn bị vạ lây.
Lê Lê khẽ chạm vào cánh tay mình, nơi bị xé một đoạn tay áo trong đại điện, cảm giác lạnh lẽo dường như vẫn còn in hằn trên da thịt, khiến lòng nàng lại thêm nặng trĩu.
Đúng lúc ấy, sau lưng truyền tới một tiếng “Được.”
Nàng ngẩn người, được cái gì? Sau đó nghe thấy tiếng mặc quần áo lạch cạch vang lên.
Hắn thật sự cứ vậy mà đi sao?
Lê Lê ngồi bật dậy, quả nhiên thấy bóng dáng thiếu niên rời đi mà không chút do dự.
“Vân Gián.” Nàng theo phản xạ gọi tên hắn.
Vân Gián dừng bước, quay đầu lại. Tấm màn sa trước hành lang buông xuống, che lấp nửa gương mặt hắn, khiến người ta không rõ thần sắc. Nhưng rõ ràng, hắn đang đợi nàng nói gì đó.
Lê Lê hé miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Rõ ràng là nàng đuổi hắn, giờ hắn thực sự đi rồi, cớ sao lòng lại cảm thấy khó chịu?
Khó chịu gì chứ, bọn họ ba ngày cãi nhau một trận, chẳng lẽ thật mong hắn vờ vịt dịu dàng thêm mấy câu?
Lê Lê mím môi, chỉ “hừ” một tiếng, rồi quay lại nằm xuống giường, dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.
Vân Gián lặng lẽ nhìn nàng một lát, sau đó đẩy cửa bước ra.
Thanh Quỳnh loay hoay một hồi, cuối cùng cũng tìm được thuốc giải rượu tốt, lúc này mới sực nhớ ra, để quận chúa nhà mình ở lại một mình với một nam nhân ngoại tộc.
Nàng lạnh người, bước chân vội vã, tựa như có gì đuổi theo sau. Từ xa nhìn thấy Vân Gián bước ra từ trong phòng, thấy y phục hắn chỉnh tề, dung mạo bình thản, lúc này nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Quỳnh vội vã hành lễ, định lặng lẽ đi qua, lại bị Vân Gián gọi lại.
“Trong viện các ngươi, tối nay ai là người đi cùng nàng đến yến hội?”
Thanh Quỳnh chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện, do dự đáp: “Là Tử Dao, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa trở về, chắc là bên Ngọc Đường điện có việc giữ lại.”
Vân Gián “ừ” một tiếng, khóe mắt liếc thấy cánh cửa trầm tối của phòng nàng vẫn đóng kín, ánh nhìn có phần bất đắc dĩ.
Không sao, nàng không chịu nói, thì hắn tự đi hỏi người khác.
Vân Gián xoay người bước về hướng Ngọc Đường điện, nhưng chưa đi được mấy bước lại dừng lại, ném cho Thanh Quỳnh một bình sứ nhỏ màu trắng.
“Cho nàng uống một viên mỗi tối.”
“Hồi mộng.”
* * *
Mấy ngày sau, Lê Lê sống những ngày an nhàn vui vẻ.
Lễ tế cầu phúc đã kết thúc, mưa xuân lất phất rơi mãi không dứt, ruộng đồng cần chăm sóc, mà con cháu thế gia cũng không cần tiếp tục ăn chay tịnh thân. Mọi người lần lượt rời khỏi hành cung, trở về nhà.
Lê Lê cũng quay về phủ công chúa của dì, cuối cùng được ở lại nơi quen thuộc, thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
Lại thêm bình thuốc hồi mộng kia, mấy hôm nay nàng ngủ rất ngon. Nhờ đó, làn da tái nhợt cũng dần dần hồng hào, mịn màng trở lại.
Chỉ tiếc, những ngày bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Một buổi rạng sáng, Tử Dao và Thanh Quỳnh cùng nhau lay nàng dậy.
Lê Lê vẫn còn ngái ngủ, trong phòng ánh đèn sáng rực, phía đông trời chưa hửng sáng còn chìm trong màn đêm.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị kéo dậy rửa mặt, chải tóc, thay quần áo.
Tỉnh táo lại thì nàng đã đang ngồi trong xe ngựa.
Lê Lê nhìn qua khung cửa sổ xe ngựa, thấy kinh thành dần lùi lại phía sau, ánh mắt mờ mịt: “Đây là đâu?”
Tử Dao ngạc nhiên: “Quận chúa quên rồi sao? Sau khi nghỉ mấy ngày, hôm nay là lúc trở lại học phủ mà!”
Lê Lê như bị sét đánh giữa trời quang, nàng mới được nghỉ có mấy hôm thôi mà!
Tiểu quận chúa lập tức xị mặt, uể oải nằm bò bên khung cửa sổ xe.
9
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
