0 chữ
Chương 26
Chương 26: Kẻ lừa đảo (2)
Đoàn người lặng lẽ cụp mắt, bước chậm rãi về phía sân điện của Trưởng công chúa.
Đi đầu là một thiếu nữ vận váy trắng tinh khôi, nơi mép váy thêu hoa phong linh khéo léo, phối với áo ngắn giao lĩnh màu hồng nhạt kiểu Dương phi, y phục mềm mại như mây, điểm xuyết thêm vài phần thanh tú cho tòa hành cung trạm vàng nạm ngọc vốn đã xa hoa lộng lẫy. Cảnh tượng ấy khiến cả những chú chim đậu trên cành cũng tò mò ngoái nhìn.
Lê Lê vừa tắm xong, tóc còn thơm mùi gió mát, thuận tay vén nhẹ mái tóc đã được búi lên gọn gàng. Trong lúc vô thức, nàng đã đến gần nơi vọng ra tiếng sáo dịu nhẹ.
Đôi giày gấm Tứ Xuyên thêu hoa khẽ dừng lại bên ngoài bậc tam cấp điện chính của Trưởng công chúa. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy vài tiếng cười nịnh nọt vang lên từ bên trong.
“Bút pháp thần kỳ!”
“Trưởng công chúa vẽ thật tuyệt!”
Lê Lê đã quen với cảnh này, khẽ nhấc váy bước lên bậc thềm.
Dì của nàng, An Húc Trưởng công chúa, là người ai ai cũng biết có tính tình phóng túng, ngang tàng, chẳng để điều gì vào mắt. Những đạo lý tam tòng tứ đức, nữ công gia giáo gì gì đó, với nàng đều chỉ là trò cười.
Ở vương triều Đại Hoằng, trước điện của các nhà quyền quý đều thường được dùng để khoản đãi khách quý hoặc tiếp sứ giả, nhưng nàng thì khác, cứ nhất quyết bày ra một án họa bằng gỗ trầm to lớn ngay chính giữa, ngày ngày vẩy mực vẽ tranh sơn thủy.
Thậm chí còn gọi một đám mỹ nam, nhạc công đến hầu hạ bên cạnh, miệng thì nói là để "nghe vận hành mặc" (vừa vẽ vừa nghe nhạ ctheo hứng, nhằm nâng cảm xúc sáng tác).
Trước đây vì phải tịnh túc chuẩn bị tế điển, An Húc mới chịu yên tĩnh được mấy ngày. Đến khi tế lễ kết thúc hôm qua, nửa đêm còn giáng mưa cam lộ, Thánh Thượng vui vẻ ra mặt, chuẩn bị đại xá khắp nơi. Trưởng công chúa thấy vậy liền chẳng buồn giữ thể diện nữa, hôm nay lại bày án họa, thản nhiên tiếp tục trò tiêu dao của mình.
Lê Lê cảm thấy mình có điều gì đó không an phận, có lẽ là vì gần mực thì đen.
Nàng vào trong điện, ánh mắt nhìn thẳng qua những chỗ ngồi của nhóm nhạc linh, lễ phép hành lễ, rồi sau đó tự nhiên ngồi xuống trước bàn họa án đối diện.
"Dì, người tìm ta?"
Hoa Thường Kim Trang, một phụ nhân trẻ tuổi, tay cằm bút lông sói, nghe tiếng gọi thì hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng cùng đôi môi đỏ bị ánh sáng từ bức họa án chiếu đến, rực rỡ và lấp lánh.
An Húc trưởng công chúa, hiển nhiên kế thừa vẻ đẹp của tiên hoàng, tuy đã trải qua một vài thăng trầm trong đời, nhưng chưa bao giờ chịu để bản thân bị thiếu thốn, giờ đây đã 28 tuổi, càng thêm thanh tao diễm lệ.
Nàng liếc qua Lê Lê một vòng, thấy đối phương có sắc diện tươi tắn, không giống người bị ủy khuất, lúc này mới từ từ hừ một tiếng.
"Rốt cuộc đã quay lại rồi à?"
Lê Lê vẻ mặt thành thật: "Dì nói đùa rồi."
An Húc vẫy tay đuổi một nhóm ca vũ đi, vẫn còn đang miêu tả lại tác phẩm mới của mình, nhưng trong miệng lại hỏi Lê Lê: "Hôm qua ngươi đi đâu?"
"Đừng nói nữa."
Lê Lê lấy ra lý do đã chuẩn bị từ trước, giả vờ buồn bực nói: “Ta xuống núi tìm trà lâu nghe thư, không cẩn thận quên mất giờ giấc, lại bị mưa lớn vây khốn bước chân, cho nên mới trễ giờ quay về hành cung.”
Nàng lẩm bẩm: “Chẳng làm gì, về lại còn bị cho là làm phiền dì, thật là xui xẻo.”
“Trà lâu, nghe thư?”
An Húc nửa tin nửa ngờ, nhướng mày nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu, không phát hiện được manh mối gì, bèn thở dài rồi buông bút xuống.
“Mạn Mạn.”
Đây là nhũ danh của Lê Lê.
Lê Lê bất giác nhớ lại một đoạn ký ức từ khi còn nhỏ, lúc ấy thiếu nữ An Húc ôm nàng vào lòng, cười nói: “Ngươi có biết, nhũ danh của ngươi sao mà có được không?”
“Năm ấy mùa đông lạnh lẽo, ngươi sinh ra trễ hơn nhiều so với tính toán của Thái Y Viện, nhưng lại khiến cả gia đình sợ đến mức phát hoảng... Sau mới nghe người ta nói, xuân về hoa lê nở muộn…”
Thiếu nữ cười tủm tỉm, cọ cọ mặt nàng: “Chậm chạp tiểu phôi đản sinh ra đều bướng bỉnh như thế, sau này còn có thể khiến chúng ta bớt lo lắng chút không?”
Lúc này, giọng của phụ nhân thanh niên vang lên bên tai: “Có thể khiến ta bớt lo lắng chút không?”
Lê Lê hoảng hốt hồi thần.
Trưởng công chúa đứng đối diện nàng, giọng điệu u u oán oán.
“Ngươi đi nghe thư thì nhàn nhã như vậy, có biết ta ở đây lo lắng cho ngươi khổ sở đến mức nào không? Những việc đại sự như tế điển mà ngươi còn dám trốn tránh…”
Đi đầu là một thiếu nữ vận váy trắng tinh khôi, nơi mép váy thêu hoa phong linh khéo léo, phối với áo ngắn giao lĩnh màu hồng nhạt kiểu Dương phi, y phục mềm mại như mây, điểm xuyết thêm vài phần thanh tú cho tòa hành cung trạm vàng nạm ngọc vốn đã xa hoa lộng lẫy. Cảnh tượng ấy khiến cả những chú chim đậu trên cành cũng tò mò ngoái nhìn.
Lê Lê vừa tắm xong, tóc còn thơm mùi gió mát, thuận tay vén nhẹ mái tóc đã được búi lên gọn gàng. Trong lúc vô thức, nàng đã đến gần nơi vọng ra tiếng sáo dịu nhẹ.
Đôi giày gấm Tứ Xuyên thêu hoa khẽ dừng lại bên ngoài bậc tam cấp điện chính của Trưởng công chúa. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy vài tiếng cười nịnh nọt vang lên từ bên trong.
“Trưởng công chúa vẽ thật tuyệt!”
Lê Lê đã quen với cảnh này, khẽ nhấc váy bước lên bậc thềm.
Dì của nàng, An Húc Trưởng công chúa, là người ai ai cũng biết có tính tình phóng túng, ngang tàng, chẳng để điều gì vào mắt. Những đạo lý tam tòng tứ đức, nữ công gia giáo gì gì đó, với nàng đều chỉ là trò cười.
Ở vương triều Đại Hoằng, trước điện của các nhà quyền quý đều thường được dùng để khoản đãi khách quý hoặc tiếp sứ giả, nhưng nàng thì khác, cứ nhất quyết bày ra một án họa bằng gỗ trầm to lớn ngay chính giữa, ngày ngày vẩy mực vẽ tranh sơn thủy.
Thậm chí còn gọi một đám mỹ nam, nhạc công đến hầu hạ bên cạnh, miệng thì nói là để "nghe vận hành mặc" (vừa vẽ vừa nghe nhạ ctheo hứng, nhằm nâng cảm xúc sáng tác).
Trước đây vì phải tịnh túc chuẩn bị tế điển, An Húc mới chịu yên tĩnh được mấy ngày. Đến khi tế lễ kết thúc hôm qua, nửa đêm còn giáng mưa cam lộ, Thánh Thượng vui vẻ ra mặt, chuẩn bị đại xá khắp nơi. Trưởng công chúa thấy vậy liền chẳng buồn giữ thể diện nữa, hôm nay lại bày án họa, thản nhiên tiếp tục trò tiêu dao của mình.
Nàng vào trong điện, ánh mắt nhìn thẳng qua những chỗ ngồi của nhóm nhạc linh, lễ phép hành lễ, rồi sau đó tự nhiên ngồi xuống trước bàn họa án đối diện.
"Dì, người tìm ta?"
Hoa Thường Kim Trang, một phụ nhân trẻ tuổi, tay cằm bút lông sói, nghe tiếng gọi thì hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng cùng đôi môi đỏ bị ánh sáng từ bức họa án chiếu đến, rực rỡ và lấp lánh.
An Húc trưởng công chúa, hiển nhiên kế thừa vẻ đẹp của tiên hoàng, tuy đã trải qua một vài thăng trầm trong đời, nhưng chưa bao giờ chịu để bản thân bị thiếu thốn, giờ đây đã 28 tuổi, càng thêm thanh tao diễm lệ.
Nàng liếc qua Lê Lê một vòng, thấy đối phương có sắc diện tươi tắn, không giống người bị ủy khuất, lúc này mới từ từ hừ một tiếng.
Lê Lê vẻ mặt thành thật: "Dì nói đùa rồi."
An Húc vẫy tay đuổi một nhóm ca vũ đi, vẫn còn đang miêu tả lại tác phẩm mới của mình, nhưng trong miệng lại hỏi Lê Lê: "Hôm qua ngươi đi đâu?"
"Đừng nói nữa."
Lê Lê lấy ra lý do đã chuẩn bị từ trước, giả vờ buồn bực nói: “Ta xuống núi tìm trà lâu nghe thư, không cẩn thận quên mất giờ giấc, lại bị mưa lớn vây khốn bước chân, cho nên mới trễ giờ quay về hành cung.”
Nàng lẩm bẩm: “Chẳng làm gì, về lại còn bị cho là làm phiền dì, thật là xui xẻo.”
“Trà lâu, nghe thư?”
An Húc nửa tin nửa ngờ, nhướng mày nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu, không phát hiện được manh mối gì, bèn thở dài rồi buông bút xuống.
“Mạn Mạn.”
Đây là nhũ danh của Lê Lê.
Lê Lê bất giác nhớ lại một đoạn ký ức từ khi còn nhỏ, lúc ấy thiếu nữ An Húc ôm nàng vào lòng, cười nói: “Ngươi có biết, nhũ danh của ngươi sao mà có được không?”
“Năm ấy mùa đông lạnh lẽo, ngươi sinh ra trễ hơn nhiều so với tính toán của Thái Y Viện, nhưng lại khiến cả gia đình sợ đến mức phát hoảng... Sau mới nghe người ta nói, xuân về hoa lê nở muộn…”
Thiếu nữ cười tủm tỉm, cọ cọ mặt nàng: “Chậm chạp tiểu phôi đản sinh ra đều bướng bỉnh như thế, sau này còn có thể khiến chúng ta bớt lo lắng chút không?”
Lúc này, giọng của phụ nhân thanh niên vang lên bên tai: “Có thể khiến ta bớt lo lắng chút không?”
Lê Lê hoảng hốt hồi thần.
Trưởng công chúa đứng đối diện nàng, giọng điệu u u oán oán.
“Ngươi đi nghe thư thì nhàn nhã như vậy, có biết ta ở đây lo lắng cho ngươi khổ sở đến mức nào không? Những việc đại sự như tế điển mà ngươi còn dám trốn tránh…”
7
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
