TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Mách lẻo

Sầm Khinh Khinh nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng đi làm thêm. Tôi vừa xem thời khóa biểu rồi, mỗi ngày chạng vạng và buổi tối đều có thể tranh thủ ra ngoài, cuối tuần cũng rảnh. Với lại sắp tới còn có mấy ngày nghỉ Quốc khánh nữa, có thể tranh thủ làm một vòng.”

Lý Thư Dương nằm dài, lười biếng hỏi: “Một ngày làm thêm cậu kiếm được bao nhiêu?”

Sầm Khinh Khinh không dám chắc, dù sao thì việc làm thêm cũng không ổn định, có khi nhiều, có khi ít. Cô ước lượng: “Nếu làm gia sư thì lương có thể cao và ổn định hơn chút. Còn nếu chỉ đi phát tờ rơi hay phục vụ quán ăn thì chắc là ít hơn. Nhưng tôi tin, chỉ cần cố gắng, rất nhanh sẽ trả được hết tiền.”

Lý Thư Dương bật cười: “Chỉ cần cố gắng là được? Vậy tôi không thi đậu trường tốt nhất, là vì tôi không cố gắng sao? Tôi không thành nhà giàu nhất nước là vì tôi không nỗ lực chắc?”

Có những việc, đâu phải chỉ cố gắng là được.

Sầm Khinh Khinh nghẹn lời.

Lý Thư Dương lại nói tiếp: “Còn nữa, sao cậu chỉ tính kiếm tiền, không tính đến chuyện tiêu tiền?”

Sầm Khinh Khinh sững người, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lý Thư Dương tiếp tục đều đều: “Thân thể cậu yếu, vốn dĩ đã không tốt, lại cách vài bữa lại bị kéo đi làm đủ chuyện, ngã bệnh không cần tiền sao? Cậu không ăn cơm à? Đồ sinh hoạt không cần mua chắc? Sắp chuyển mùa rồi, không mua quần áo thu đông sao? Trong tình cảnh như vậy, cậu làm sao tiết kiệm nổi tiền?”

Sầm Khinh Khinh thật sự không nghĩ đến những điều đó. Cô cứ nghĩ chỉ cần bản thân chăm chỉ, mọi thứ sẽ tốt lên. Cô há miệng muốn nói có thể cố gắng tiết kiệm chút.

Lý Thư Dương nhìn ra ý cô, liền cắt ngang: “Cậu sẽ không phải định mỗi ngày ăn hai ba cái bánh bao, chia ra ba bữa cho xong chứ?”

Sầm Khinh Khinh bị nói trúng tim đen, bối rối không nói được lời nào.

“Đừng trách tôi không cảnh tỉnh cậu. Cậu mà cứ thế cố tiết kiệm, không bao lâu nữa là kiệt sức đấy. Đến lúc đó đừng nói kiếm tiền, đến tiền thuốc cũng không có mà trả.”

“Vậy chẳng phải tiền của tôi đổ sông đổ biển hết sao? Cậu biết không, tôi phải tích cóp bao lâu mới được chút tiền này đó. Nhà tôi ở nông thôn, kiếm được một đồng cũng đâu dễ.”

Sầm Khinh Khinh cúi đầu, hoàn toàn không biết phải làm gì. Người nhà không cho tiền, bản thân cũng chẳng có bao nhiêu, đúng là như Lý Thư Dương nói. Hai người chỉ vừa mới quen biết, mà cô ấy còn chịu bỏ tiền thuốc cho mình, vậy là đã tốt lắm rồi. Mình đến tiền nợ cô ấy cũng không trả nổi.

Cô siết chặt tay, nghĩ thầm: Hay là... bán sợi dây chuyền mà anh hai tặng? Nhưng lại không nỡ. Nếu anh hai biết món quà bị mình đem đi bán, có khi sau này sẽ không thương mình nữa.

Lý Thư Dương im lặng nhìn cô một hồi, rồi hạ giọng: “Thôi được, thấy cậu cũng đáng thương, tôi cũng không phải không giúp.”

Sầm Khinh Khinh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.

Lý Thư Dương quay mặt đi: “Có một cơ hội kiếm tiền, xem cậu có chịu làm hay không.”

Sầm Khinh Khinh vội gật đầu: “Tôi đồng ý! Chắc chắn đồng ý!”

Lý Thư Dương thấy cô chẳng hỏi han gì, đã gật đầu cái rụp thì bực mình nói: “Nếu tôi đem cậu bán cho ông chú già nào đó làm vợ, cậu cũng chịu à?”

Sầm Khinh Khinh nhỏ giọng: “Cậu sẽ không làm vậy đâu.”

Cô biết, Lý Thư Dương nhìn thì hung dữ, thật ra cũng hung... nhưng là người tốt. Sẽ không làm chuyện xấu như vậy.

Lý Thư Dương cũng chẳng thèm nghe cô biện hộ, nhưng vẫn dặn dò trước: “Nói trước, công việc này rất cực, đòi hỏi phải nhiệt tình với người, còn quan trọng là phải có thể lực, chạy nhảy được.”

Cô liếc nhìn Khinh Khinh một cái, có phần chê bai: “Không phải tôi chê cậu, nhưng nhìn cái thân thể này là biết không chống nổi rồi.”

Sầm Khinh Khinh còn chưa kịp hỏi tại sao cần chạy nhảy, đã vội vàng nói: “Tôi làm được! Còn chút thời gian trước Quốc khánh, tôi có thể tập luyện rèn thể lực. Nhưng... tại sao cần chạy nhảy?”

“Cậu hỏi nhiều quá, bên kia là vùng núi, đường khó đi, còn phải phụ giúp làm việc, đương nhiên cần thể lực tốt rồi.”

Nghe đến đây, Sầm Khinh Khinh lại nhớ câu vừa nãy Lý Thư Dương nói “bán làm vợ ông chú”, lập tức rùng mình: “Cái này... không lẽ cậu định bán tôi đi làm gì kỳ quái sao?”

Lý Thư Dương: “...”

Cô giận dữ ném điện thoại cho Sầm Khinh Khinh, trên màn hình là một thông báo tuyển dụng.

Sầm Khinh Khinh đọc xong mới thở phào nhẹ nhõm, đọc kỹ nội dung rồi kêu lên: “Đây là công việc công ích hả?”

“Đúng vậy. Làm việc công ích, có hỗ trợ từ chính quyền nên không sợ bị nợ lương.”

Sầm Khinh Khinh ngượng ngùng: “Tôi không phải có ý chê bai... chỉ là cảm thấy đây là việc tốt, đáng để duy trì.”

“Không có lương mà cậu cũng muốn làm?”

Sầm Khinh Khinh không nói gì. Nghĩ thầm: Không có lương thì chết đói chắc.

“Được rồi, đọc kỹ điều khoản đi. Lương mỗi ngày ít nhất 200 tệ, còn có một hạng mục hỗ trợ nông dân, giúp họ bán đặc sản địa phương. Dựa vào doanh số mà nhận thưởng. Tiền thưởng này do chính phủ và công ty tài trợ, tuy không nhiều lắm, nhưng được cái lâu dài. Ngay cả khi đi học, nếu cậu bán được vẫn có thu nhập. Quan trọng nhất là còn được cộng điểm học phần.”

Mắt Sầm Khinh Khinh sáng lên. Cô gật gù đầy hài lòng, so với đi rửa bát cả ngày chỉ được hơn trăm đồng thì cái này cao hơn nhiều. Mà còn có thể kiếm tiền dài hạn, khỏi phải lo chuyện cơm áo.

Lại còn được cộng điểm học phần nữa!

Cô liếc sang địa chỉ ghi trên thông báo, hơi do dự: “Công việc này... xa dữ vậy?”

Ở tận tỉnh bên cạnh đó...

Lý Thư Dương tức giận: “Xa thì sao? Gần thì tới lượt cậu chắc?”

Ngẫm lại thì cũng đúng. Nhưng nghĩ đến có thể kiếm tiền, Sầm Khinh Khinh lại vui vẻ hẳn lên.

“Tôi nhất định sẽ làm thật tốt!” Cô tràn đầy tự tin đảm bảo.

Lý Thư Dương thu lại điện thoại: “À, còn phải trúng tuyển đã.”

“Hả? Còn phải cạnh tranh à?”

Lý Thư Dương mặt tỉnh bơ: “Tất nhiên. Cậu phải biết, vị trí này tuy là làm thêm, nhưng có thể xây dựng quan hệ với cơ quan chính phủ. Sau này còn ghi vào lý lịch, được cộng điểm học phần. Người muốn làm thì đông lắm.”

Sầm Khinh Khinh lập tức lo lắng: “Vậy tôi có khi nào không cạnh tranh lại người khác không?”

Lý Thư Dương đánh giá cô một lượt, thở dài: “Công việc này, ngoài giúp đỡ dân chúng thì cũng là để hỗ trợ sinh viên nghèo trang trải sinh hoạt. Ưu tiên là những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Mà cậu mang cái tên Sầm gia, nhà lại giàu, thứ gì cũng không xin được, còn bị soi mói đủ thứ. Tôi nhìn mà thấy không đáng giùm cậu luôn.”

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.