0 chữ
Chương 17
Chương 17: Vậy về sau cậu có nhiều bạn gái lắm nhỉ?
Nắng gắt như thiêu như đốt treo trên đỉnh đầu, hơi nóng bốc lên hầm hập, cảm giác như sắp bốc hơi cả con người.
Hiện giờ, bọn họ đang trong khu vực thao trường của ký túc xá quân sự.
Lý Thư Dương thật ra thấy vẫn ổn. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở vùng núi, bé xíu đã theo đám trẻ con trong làng trèo đèo lội suối, sau này lớn hơn chút thì phụ cha mẹ làm nông. Vận động mỗi ngày là chuyện thường, nên kiểu huấn luyện thế này với cô cũng chẳng tính là gì.
Nhưng Sầm Khinh Khinh thì khác hẳn.
Từ nhỏ thể trạng cô đã yếu, dù sau này được đón về Sầm gia thì ngày nào cũng phải sống trong căng thẳng, dè chừng đủ loại quy tắc, lễ nghi. Ăn uống thì kiêng khem, không dám thoải mái ăn lấy một bữa no. Đồ ăn ở Sầm gia lại thanh đạm, hoàn toàn không hợp khẩu vị cô.
Hơn nữa, dạo này cô chẳng có xu nào dính túi, tiền thì cháy túi lâu rồi, mà còn đang nợ một khoản không nhỏ nên tâm trạng cứ thấp thỏm. Cộng thêm cái nắng như đổ lửa này, chân tay cô bắt đầu run lên từng hồi, sắp đứng không nổi.
May mà đúng lúc ấy, huấn luyện viên hô giải tán. Vừa nghe xong, Sầm Khinh Khinh lập tức mềm nhũn người, sắp đổ gục thì đã bị Lý Thư Dương nhanh tay túm cổ áo, dễ dàng kéo vào chỗ có bóng râm bên cạnh. Lý Thư Dương rút chai nước của mình ra, đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Sầm Khinh Khinh lúc này đầu óc quay cuồng, mơ hồ chẳng biết gì, theo phản xạ cầm lấy rồi uống một hơi dài, uống xong mới dần lấy lại được cảm giác. Cô khàn giọng nói nhỏ: “Cảm ơn cậu, Thư Dương.”
Bạn cùng phòng thật tốt...
Nhưng chưa kịp cảm động xong thì đã nghe Lý Thư Dương lạnh như băng phán một câu: “Hai đồng tiền nước.”
Sầm Khinh Khinh lập tức nuốt ngược xúc động vào bụng.
Lý Thư Dương cũng ngồi xuống cạnh cô, duỗi đôi chân dài ra có phần lười biếng. Sầm Khinh Khinh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, thì thào hỏi: “Cậu không thấy mệt sao?”
Đứng lâu như vậy mà mặt không đỏ tí nào, chỉ hơi đổ chút mồ hôi trên trán, hô hấp vẫn đều đều.
Lý Thư Dương bình thản đáp: “Nếu tôi ăn ít như cậu thì chắc giờ cũng ngất từ đời nào rồi.”
Sầm Khinh Khinh nghe mà thấy xấu hổ. Cô cũng chẳng biết giải thích thế nào – thật ra từ nhỏ cô rất ham ăn, khẩu vị cũng tốt, nhưng từ lúc quay về Sầm gia, mỗi lần ngồi vào bàn cơm đều thấy người nhà ăn uống quá nhã nhặn, kiềm chế, ánh mắt nhìn cô lại lạnh nhạt, soi mói... khiến cô dù đói cũng không nuốt nổi.
Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Đợi sau này kiếm được tiền, nhất định phải ăn thật nhiều cơm mới được.”
Lý Thư Dương liếc cô, thản nhiên: “Không cần đợi sau này. Lát nữa ăn cùng tôi, tôi ăn nhiêu thì cậu ăn nhiêu.”
Sầm Khinh Khinh kinh ngạc quay sang nhìn, không ngờ được cô lại nói vậy.
“Tiền ghi sổ sau.”
Sầm Khinh Khinh dở khóc dở cười quay mặt đi chỗ khác. Nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Cho dù chỉ là chút ít, cũng khiến người ta thấy vui.
...
Chiều hôm đó, quân huấn còn chưa kết thúc thì trời đổ mưa xối xả. Mới mấy phút mà cả người đã ướt như chuột lột. Huấn luyện viên bất đắc dĩ cho giải tán sớm.
Hai người về phòng tắm rửa rồi bung dù đến nhà ăn. Trong thời gian quân huấn, sinh viên không được phép ra ngoài, chỉ có thể ăn trong căng tin. Mà luyện tập xong ai cũng đói meo nên lúc này nhà ăn đông nghịt người, kiếm chỗ ngồi khó như lên trời.
Sầm Khinh Khinh xếp hàng trước Lý Thư Dương, cố nhướn cổ nhìn lên phía trước xem hôm nay có món gì – cô đói đến nỗi ruột gan dính chặt vào nhau rồi.
Đang định quay lại nói chuyện với Lý Thư Dương thì bất ngờ có một nam sinh cao lớn từ đâu chen ngang đứng ngay trước mặt cô.
Cô sững người, hoang mang không biết nên làm gì, rồi rụt rè nhắc nhở: “Bạn học, hình như cậu đứng nhầm hàng rồi thì phải...”
Nam sinh kia quay đầu lại, giọng the thé gắt gỏng: “Cậu nói nhảm cái gì đấy, tôi đứng đúng chỗ mà.”
Nói xong liền quay mặt đi, lờ tịt cô luôn.
Sầm Khinh Khinh nhìn vóc dáng to lớn của cậu ta, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nam sinh kia thấy cô không nói gì, còn hừ một tiếng khinh miệt.
Cô chỉ biết âm thầm chịu trận.
Không ngờ ngay giây sau, Lý Thư Dương đã lướt lên, kéo Khinh Khinh về sau rồi đột ngột túm cổ áo cậu nam sinh kia, lôi thẳng ra ngoài rồi quăng một phát, cậu ta bay cả mét ngã sóng soài trên sàn.
Nhà ăn vốn đang ồn ào phút chốc im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu nam sinh đang nằm dưới đất.
Cậu ta cũng ngơ ra mất vài giây rồi mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, mặt đỏ phừng phừng, bật dậy: “Cô dám đẩy tôi?”
Lý Thư Dương khoanh tay, lạnh giọng: “Đúng đó. Cậu chen ngang đến trước mặt tôi luôn rồi còn gì, sống ngán rồi à?”
Giọng nói đanh thép khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Cậu nam sinh tức tối gân cổ lên: “Tôi chỉ là quá đói nên mới chen thôi, đâu phải cố ý.”
Lý Thư Dương cười nhạt: “Chen hàng mà cũng đòi có lý? Sao không đi chen vào hàng nam đi, hay thấy nữ dễ bắt nạt nên mới làm vậy?”
Các nữ sinh xung quanh nghe thế liền rộ lên vài tiếng phụ họa đầy bức xúc – ai chẳng từng bị chen hàng, lại chẳng thể nói hay làm gì, chỉ biết chịu đựng.
Nam sinh nghẹn đỏ cả mặt: “Cô gì mà hung dữ vậy, chẳng có tí yêu thương nào. Mọi người đều là bạn học, nhường nhịn chút không được à?”
“Nhường cha cậu à? Nếu cậu rộng lượng thế thì lấy tiền ra đây cho tôi tiêu đi.”
“Cô kiểu này, sau này chắc chắn chẳng ai thích, khỏi có bạn trai.”
Lý Thư Dương gật gù: “Ờ, cậu nói đúng. Còn cậu kiểu này, chắc chắn sau này có nhiều bạn gái lắm nhỉ?”
Đám đông xung quanh không nhịn được cười rộ lên.
“Cô...”
Lý Thư Dương không buồn chấp, kéo tay Sầm Khinh Khinh đi thẳng lên trước: “Thôi, biến đi cho khuất mắt. Còn chen nữa, lần sau tôi ném xa hơn đấy.”
Cậu ta tức tối quay lưng bỏ đi.
Mọi người lại tiếp tục xếp hàng như cũ, nhưng không ít ánh mắt vẫn len lén nhìn về phía Lý Thư Dương. Cô thì làm như chẳng hề để ý, tự nhiên đến mức khiến người ta nể phục.
Sầm Khinh Khinh nhỏ giọng: “Thư Dương, cậu giỏi thật đấy...”
Cô tự nhận bản thân không thể làm được như vậy.
Lý Thư Dương chỉ liếc cô một cái: “Cậu cũng nhát thật. Bị chen mà cũng không dám nói.”
Sầm Khinh Khinh: “...”
Bị mắng mà cô lại cảm thấy... hình như mắng đúng rồi. Cô đúng là hơi vô dụng thật.
“Thôi, khỏi xếp hàng, cậu ra trước kiếm chỗ ngồi đi. Lát tôi bưng cơm cho.”
Sầm Khinh Khinh ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi hàng đi tìm chỗ.
Nhà ăn đông nghịt người, đi một hồi cô mới tìm được chỗ ngồi trống ở một góc khuất. Vội vã ngồi xuống, lấy khăn giấy ra lau bàn cho sạch sẽ. Vừa lau xong thì có một khay cơm được đặt xuống bàn. Cô ngỡ là Lý Thư Dương tới, vừa ngẩng đầu đã thấy... Dương San San, lúc này đang nhìn cô với vẻ mặt chẳng mấy thân thiện.
Hiện giờ, bọn họ đang trong khu vực thao trường của ký túc xá quân sự.
Lý Thư Dương thật ra thấy vẫn ổn. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở vùng núi, bé xíu đã theo đám trẻ con trong làng trèo đèo lội suối, sau này lớn hơn chút thì phụ cha mẹ làm nông. Vận động mỗi ngày là chuyện thường, nên kiểu huấn luyện thế này với cô cũng chẳng tính là gì.
Nhưng Sầm Khinh Khinh thì khác hẳn.
Từ nhỏ thể trạng cô đã yếu, dù sau này được đón về Sầm gia thì ngày nào cũng phải sống trong căng thẳng, dè chừng đủ loại quy tắc, lễ nghi. Ăn uống thì kiêng khem, không dám thoải mái ăn lấy một bữa no. Đồ ăn ở Sầm gia lại thanh đạm, hoàn toàn không hợp khẩu vị cô.
Hơn nữa, dạo này cô chẳng có xu nào dính túi, tiền thì cháy túi lâu rồi, mà còn đang nợ một khoản không nhỏ nên tâm trạng cứ thấp thỏm. Cộng thêm cái nắng như đổ lửa này, chân tay cô bắt đầu run lên từng hồi, sắp đứng không nổi.
Sầm Khinh Khinh lúc này đầu óc quay cuồng, mơ hồ chẳng biết gì, theo phản xạ cầm lấy rồi uống một hơi dài, uống xong mới dần lấy lại được cảm giác. Cô khàn giọng nói nhỏ: “Cảm ơn cậu, Thư Dương.”
Bạn cùng phòng thật tốt...
Nhưng chưa kịp cảm động xong thì đã nghe Lý Thư Dương lạnh như băng phán một câu: “Hai đồng tiền nước.”
Sầm Khinh Khinh lập tức nuốt ngược xúc động vào bụng.
Lý Thư Dương cũng ngồi xuống cạnh cô, duỗi đôi chân dài ra có phần lười biếng. Sầm Khinh Khinh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, thì thào hỏi: “Cậu không thấy mệt sao?”
Lý Thư Dương bình thản đáp: “Nếu tôi ăn ít như cậu thì chắc giờ cũng ngất từ đời nào rồi.”
Sầm Khinh Khinh nghe mà thấy xấu hổ. Cô cũng chẳng biết giải thích thế nào – thật ra từ nhỏ cô rất ham ăn, khẩu vị cũng tốt, nhưng từ lúc quay về Sầm gia, mỗi lần ngồi vào bàn cơm đều thấy người nhà ăn uống quá nhã nhặn, kiềm chế, ánh mắt nhìn cô lại lạnh nhạt, soi mói... khiến cô dù đói cũng không nuốt nổi.
Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Đợi sau này kiếm được tiền, nhất định phải ăn thật nhiều cơm mới được.”
Lý Thư Dương liếc cô, thản nhiên: “Không cần đợi sau này. Lát nữa ăn cùng tôi, tôi ăn nhiêu thì cậu ăn nhiêu.”
Sầm Khinh Khinh kinh ngạc quay sang nhìn, không ngờ được cô lại nói vậy.
Sầm Khinh Khinh dở khóc dở cười quay mặt đi chỗ khác. Nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Cho dù chỉ là chút ít, cũng khiến người ta thấy vui.
...
Chiều hôm đó, quân huấn còn chưa kết thúc thì trời đổ mưa xối xả. Mới mấy phút mà cả người đã ướt như chuột lột. Huấn luyện viên bất đắc dĩ cho giải tán sớm.
Hai người về phòng tắm rửa rồi bung dù đến nhà ăn. Trong thời gian quân huấn, sinh viên không được phép ra ngoài, chỉ có thể ăn trong căng tin. Mà luyện tập xong ai cũng đói meo nên lúc này nhà ăn đông nghịt người, kiếm chỗ ngồi khó như lên trời.
Sầm Khinh Khinh xếp hàng trước Lý Thư Dương, cố nhướn cổ nhìn lên phía trước xem hôm nay có món gì – cô đói đến nỗi ruột gan dính chặt vào nhau rồi.
Đang định quay lại nói chuyện với Lý Thư Dương thì bất ngờ có một nam sinh cao lớn từ đâu chen ngang đứng ngay trước mặt cô.
Cô sững người, hoang mang không biết nên làm gì, rồi rụt rè nhắc nhở: “Bạn học, hình như cậu đứng nhầm hàng rồi thì phải...”
Nam sinh kia quay đầu lại, giọng the thé gắt gỏng: “Cậu nói nhảm cái gì đấy, tôi đứng đúng chỗ mà.”
Nói xong liền quay mặt đi, lờ tịt cô luôn.
Sầm Khinh Khinh nhìn vóc dáng to lớn của cậu ta, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nam sinh kia thấy cô không nói gì, còn hừ một tiếng khinh miệt.
Cô chỉ biết âm thầm chịu trận.
Không ngờ ngay giây sau, Lý Thư Dương đã lướt lên, kéo Khinh Khinh về sau rồi đột ngột túm cổ áo cậu nam sinh kia, lôi thẳng ra ngoài rồi quăng một phát, cậu ta bay cả mét ngã sóng soài trên sàn.
Nhà ăn vốn đang ồn ào phút chốc im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu nam sinh đang nằm dưới đất.
Cậu ta cũng ngơ ra mất vài giây rồi mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, mặt đỏ phừng phừng, bật dậy: “Cô dám đẩy tôi?”
Lý Thư Dương khoanh tay, lạnh giọng: “Đúng đó. Cậu chen ngang đến trước mặt tôi luôn rồi còn gì, sống ngán rồi à?”
Giọng nói đanh thép khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Cậu nam sinh tức tối gân cổ lên: “Tôi chỉ là quá đói nên mới chen thôi, đâu phải cố ý.”
Lý Thư Dương cười nhạt: “Chen hàng mà cũng đòi có lý? Sao không đi chen vào hàng nam đi, hay thấy nữ dễ bắt nạt nên mới làm vậy?”
Các nữ sinh xung quanh nghe thế liền rộ lên vài tiếng phụ họa đầy bức xúc – ai chẳng từng bị chen hàng, lại chẳng thể nói hay làm gì, chỉ biết chịu đựng.
Nam sinh nghẹn đỏ cả mặt: “Cô gì mà hung dữ vậy, chẳng có tí yêu thương nào. Mọi người đều là bạn học, nhường nhịn chút không được à?”
“Nhường cha cậu à? Nếu cậu rộng lượng thế thì lấy tiền ra đây cho tôi tiêu đi.”
“Cô kiểu này, sau này chắc chắn chẳng ai thích, khỏi có bạn trai.”
Lý Thư Dương gật gù: “Ờ, cậu nói đúng. Còn cậu kiểu này, chắc chắn sau này có nhiều bạn gái lắm nhỉ?”
Đám đông xung quanh không nhịn được cười rộ lên.
“Cô...”
Lý Thư Dương không buồn chấp, kéo tay Sầm Khinh Khinh đi thẳng lên trước: “Thôi, biến đi cho khuất mắt. Còn chen nữa, lần sau tôi ném xa hơn đấy.”
Cậu ta tức tối quay lưng bỏ đi.
Mọi người lại tiếp tục xếp hàng như cũ, nhưng không ít ánh mắt vẫn len lén nhìn về phía Lý Thư Dương. Cô thì làm như chẳng hề để ý, tự nhiên đến mức khiến người ta nể phục.
Sầm Khinh Khinh nhỏ giọng: “Thư Dương, cậu giỏi thật đấy...”
Cô tự nhận bản thân không thể làm được như vậy.
Lý Thư Dương chỉ liếc cô một cái: “Cậu cũng nhát thật. Bị chen mà cũng không dám nói.”
Sầm Khinh Khinh: “...”
Bị mắng mà cô lại cảm thấy... hình như mắng đúng rồi. Cô đúng là hơi vô dụng thật.
“Thôi, khỏi xếp hàng, cậu ra trước kiếm chỗ ngồi đi. Lát tôi bưng cơm cho.”
Sầm Khinh Khinh ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi hàng đi tìm chỗ.
Nhà ăn đông nghịt người, đi một hồi cô mới tìm được chỗ ngồi trống ở một góc khuất. Vội vã ngồi xuống, lấy khăn giấy ra lau bàn cho sạch sẽ. Vừa lau xong thì có một khay cơm được đặt xuống bàn. Cô ngỡ là Lý Thư Dương tới, vừa ngẩng đầu đã thấy... Dương San San, lúc này đang nhìn cô với vẻ mặt chẳng mấy thân thiện.
6
0
1 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
