0 chữ
Chương 15
Chương 15: Gì cơ? Muốn chết à?
Khi Sầm Khinh Khinh lờ đờ tỉnh dậy, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Lý Thư Dương đang ngồi cạnh giường, dáng vẻ lười nhác, tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, đang định giơ tay lên xoa trán thì phát hiện mu bàn tay mình đang cắm kim truyền dịch.
"Chuyện gì vậy? Tôi sao thế này?"
Lý Thư Dương nghe thấy tiếng, mới liếc mắt sang: "Không biết à?"
Sầm Khinh Khinh đầu óc lộn xộn một hồi mới nhớ lại chuyện xảy ra trước đó. Cô bị người ta lừa nhốt trong nhà vệ sinh, còn bị tạt cả chậu nước lạnh từ trên xuống. Điện thoại ướt sũng, bật không lên. Cô kêu cứu đến khản cổ, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ, không một ai tới cứu.
Cô đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở phòng y tế.
Sầm Khinh Khinh cảm động nhìn Lý Thư Dương. Trước đây cô cứ tưởng bạn cùng phòng này lạnh lùng, khó gần, bây giờ mới thấy vẫn là người tốt.
Nghĩ vậy, mắt cô rưng rưng: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi...”
Lý Thư Dương nghe vậy thì dứt khoát đặt sách xuống, đưa sang một tờ giấy, giọng bình thản nhưng không có tí cảm xúc: “Trả tiền đi.”
“Hở?”
“Tiền thuốc men. Sao? Muốn xài chùa à?”
Sầm Khinh Khinh giật mình, vội vàng nhận lấy tờ hóa đơn. Nhìn vào mới thấy không chỉ có phí truyền dịch mà còn có một đống thực phẩm bổ dưỡng các loại. Tính tới tính lui cũng hơn năm triệu đồng.
Mặt cô đỏ bừng. Cô... cô không có tiền.
Hiện tại toàn thân cô chỉ còn đúng một trăm ngàn.
Lý Thư Dương nhìn cô với ánh mắt lạnh tanh: “Sao thế? Định bùng hả?”
Sầm Khinh Khinh vội vàng xua tay: “Không không! Không phải, chỉ là... tôi nghĩ mấy món dinh dưỡng đó chắc không cần thiết lắm, có thể trả lại không?”
Lý Thư Dương tựa lưng vào ghế, giọng hờ hững: “Không được. Bác sĩ bảo cơ thể cậu thiếu chất nghiêm trọng, không bồi bổ thì có khi đột tử luôn đấy. Sao? Muốn chết à?”
Sầm Khinh Khinh lắc đầu nguầy nguậy, rụt rè nói: “Nhưng... tôi thật sự không có tiền...”
“Không phải cậu nói anh trai mua cho cậu dây chuyền, mẹ mua quần áo linh tinh gì đó sao? Cầm mấy cái đó đi bán, chắc cũng đáng giá lắm đấy.”
Sầm Khinh Khinh mím môi, một lúc lâu mới cố chấp lắc đầu: “Không được, đó là quà họ tặng. Nếu bán đi thì tổn thương lòng họ mất.”
Lý Thư Dương “à” một tiếng, khẽ cười: “Vậy thì tốt thôi, tiền là tôi ứng trước, cậu cứ trả tôi là được.”
Sầm Khinh Khinh mặt đỏ bừng: “Vậy... tôi có thể trả sau được không? Tôi hứa, có tiền là trả ngay cho cậu!”
Lý Thư Dương nhìn cô chăm chăm, lạnh lùng hỏi: “Cậu thấy tôi là người dễ nói chuyện à?”
Sầm Khinh Khinh cứng đờ. Đúng là bạn cùng phòng cô vốn chẳng phải người dễ dãi.
Lý Thư Dương xếp sách lại, đứng dậy: “Nếu cậu không có tiền thì tôi cũng không làm khó. Ngày mai tôi sẽ đến công ty nhà cậu, hoặc tìm Sầm Vãn Ngâm cũng được, nói rõ tình trạng sức khỏe của cậu. Để xem nếu mọi người biết Sầm gia ngược đãi con ruột bị thất lạc mười mấy năm, bóp méo nguyện vọng, đến cả sinh hoạt phí cũng không cho, thì giá cổ phiếu Sầm gia sẽ ra sao?”
Sầm Khinh Khinh lập tức tái mét. Dù không hiểu rõ chuyện công ty, cô cũng biết nếu tin đó lan ra, Sầm gia chắc chắn sẽ rớt giá thê thảm. Đến lúc đó, người nhà cô sẽ hận chết cô mất.
Cô đỏ hoe mắt: “Đừng... đừng làm vậy. Tôi gọi điện xin tiền người nhà...”
Trước đây, cô dù thế nào cũng không dám mở miệng như thế, nhưng bây giờ cô biết rõ, nếu không trả tiền, Lý Thư Dương chắc chắn dám làm thật.
Lý Thư Dương nghe vậy thì ngồi xuống, đưa điện thoại cho cô, còn nói: “Phí điện thoại cũng tính vào.”
Sầm Khinh Khinh giận mà không dám nói gì, nhận lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi, gọi cho anh trai trước. Nhưng chuông reo mãi không ai bắt máy.
Cô không bỏ cuộc, gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe.
Cuối cùng cô gọi cho mẹ, Dương Kỳ Ngọc.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nhẹ nhàng: “Alo?”
Sầm Khinh Khinh vui mừng: “Mẹ, là con.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, giọng cũng lạnh hẳn đi: “Có chuyện gì?”
Sầm Khinh Khinh siết chặt tay, cố lấy hết can đảm: “Mẹ ơi, con bị sốt, đang truyền dịch ở phòng y tế, con không có tiền... mẹ có thể chuyển khoản cho con một ít được không?”
Dương Kỳ Ngọc bật cười lạnh: “Sầm Khinh Khinh, lại bày trò gì nữa đấy? Giữa mùa hè mà bảo bị sốt? Con ít nhất cũng kiếm lý do hợp lý chút, mẹ còn có thể tin.”
“Con không gạt mẹ... con thực sự bị sốt, con...”
“Đủ rồi!” Bà cắt ngang lời cô, giọng lạnh như băng: “Mẹ đã cắt sinh hoạt phí để con tỉnh táo lại. Không ngờ con vẫn không biết hối lỗi. Sao con lại thành ra như thế này? Thật khiến người ta thất vọng.”
Hệ thống cười khẩy: [Bà ta còn dám nói nữ chính khiến người ta thất vọng? Tôi thấy chính bà ta mới thật sự đáng thất vọng.]
Lý Thư Dương liếc nhìn Sầm Khinh Khinh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bệnh tật mà nhợt nhạt, ánh mắt hoe đỏ, nhìn qua thật sự tội nghiệp.
Không biết bên kia còn nói gì nữa, nhưng vẻ mặt Sầm Khinh Khinh càng lúc càng đau khổ, chẳng bao lâu, Dương Kỳ Ngọc cúp máy.
Sầm Khinh Khinh lau nước mắt, lí nhí nói: “Anh tôi chưa nghe máy, nhưng anh ấy sẽ giúp tôi... anh ấy có tiền...”
Chẳng biết là cô đang an ủi bản thân hay an ủi Lý Thư Dương.
Lý Thư Dương giật lấy điện thoại, lạnh giọng: “Thôi đi, đừng tự lừa mình dối người nữa. Nhìn thôi cũng biết nhà cậu chẳng ai muốn giúp.”
Sầm Khinh Khinh không thể phản bác lại.
“Thôi được, thấy cậu đáng thương như vậy, cũng không phải không có cách khác để thương lượng.”
Sầm Khinh Khinh ngẩng đầu, mắt mở to.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, đang định giơ tay lên xoa trán thì phát hiện mu bàn tay mình đang cắm kim truyền dịch.
"Chuyện gì vậy? Tôi sao thế này?"
Lý Thư Dương nghe thấy tiếng, mới liếc mắt sang: "Không biết à?"
Sầm Khinh Khinh đầu óc lộn xộn một hồi mới nhớ lại chuyện xảy ra trước đó. Cô bị người ta lừa nhốt trong nhà vệ sinh, còn bị tạt cả chậu nước lạnh từ trên xuống. Điện thoại ướt sũng, bật không lên. Cô kêu cứu đến khản cổ, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ, không một ai tới cứu.
Cô đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở phòng y tế.
Sầm Khinh Khinh cảm động nhìn Lý Thư Dương. Trước đây cô cứ tưởng bạn cùng phòng này lạnh lùng, khó gần, bây giờ mới thấy vẫn là người tốt.
Lý Thư Dương nghe vậy thì dứt khoát đặt sách xuống, đưa sang một tờ giấy, giọng bình thản nhưng không có tí cảm xúc: “Trả tiền đi.”
“Hở?”
“Tiền thuốc men. Sao? Muốn xài chùa à?”
Sầm Khinh Khinh giật mình, vội vàng nhận lấy tờ hóa đơn. Nhìn vào mới thấy không chỉ có phí truyền dịch mà còn có một đống thực phẩm bổ dưỡng các loại. Tính tới tính lui cũng hơn năm triệu đồng.
Mặt cô đỏ bừng. Cô... cô không có tiền.
Hiện tại toàn thân cô chỉ còn đúng một trăm ngàn.
Lý Thư Dương nhìn cô với ánh mắt lạnh tanh: “Sao thế? Định bùng hả?”
Sầm Khinh Khinh vội vàng xua tay: “Không không! Không phải, chỉ là... tôi nghĩ mấy món dinh dưỡng đó chắc không cần thiết lắm, có thể trả lại không?”
Lý Thư Dương tựa lưng vào ghế, giọng hờ hững: “Không được. Bác sĩ bảo cơ thể cậu thiếu chất nghiêm trọng, không bồi bổ thì có khi đột tử luôn đấy. Sao? Muốn chết à?”
“Không phải cậu nói anh trai mua cho cậu dây chuyền, mẹ mua quần áo linh tinh gì đó sao? Cầm mấy cái đó đi bán, chắc cũng đáng giá lắm đấy.”
Sầm Khinh Khinh mím môi, một lúc lâu mới cố chấp lắc đầu: “Không được, đó là quà họ tặng. Nếu bán đi thì tổn thương lòng họ mất.”
Lý Thư Dương “à” một tiếng, khẽ cười: “Vậy thì tốt thôi, tiền là tôi ứng trước, cậu cứ trả tôi là được.”
Sầm Khinh Khinh mặt đỏ bừng: “Vậy... tôi có thể trả sau được không? Tôi hứa, có tiền là trả ngay cho cậu!”
Lý Thư Dương nhìn cô chăm chăm, lạnh lùng hỏi: “Cậu thấy tôi là người dễ nói chuyện à?”
Sầm Khinh Khinh cứng đờ. Đúng là bạn cùng phòng cô vốn chẳng phải người dễ dãi.
Sầm Khinh Khinh lập tức tái mét. Dù không hiểu rõ chuyện công ty, cô cũng biết nếu tin đó lan ra, Sầm gia chắc chắn sẽ rớt giá thê thảm. Đến lúc đó, người nhà cô sẽ hận chết cô mất.
Cô đỏ hoe mắt: “Đừng... đừng làm vậy. Tôi gọi điện xin tiền người nhà...”
Trước đây, cô dù thế nào cũng không dám mở miệng như thế, nhưng bây giờ cô biết rõ, nếu không trả tiền, Lý Thư Dương chắc chắn dám làm thật.
Lý Thư Dương nghe vậy thì ngồi xuống, đưa điện thoại cho cô, còn nói: “Phí điện thoại cũng tính vào.”
Sầm Khinh Khinh giận mà không dám nói gì, nhận lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi, gọi cho anh trai trước. Nhưng chuông reo mãi không ai bắt máy.
Cô không bỏ cuộc, gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe.
Cuối cùng cô gọi cho mẹ, Dương Kỳ Ngọc.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nhẹ nhàng: “Alo?”
Sầm Khinh Khinh vui mừng: “Mẹ, là con.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, giọng cũng lạnh hẳn đi: “Có chuyện gì?”
Sầm Khinh Khinh siết chặt tay, cố lấy hết can đảm: “Mẹ ơi, con bị sốt, đang truyền dịch ở phòng y tế, con không có tiền... mẹ có thể chuyển khoản cho con một ít được không?”
Dương Kỳ Ngọc bật cười lạnh: “Sầm Khinh Khinh, lại bày trò gì nữa đấy? Giữa mùa hè mà bảo bị sốt? Con ít nhất cũng kiếm lý do hợp lý chút, mẹ còn có thể tin.”
“Con không gạt mẹ... con thực sự bị sốt, con...”
“Đủ rồi!” Bà cắt ngang lời cô, giọng lạnh như băng: “Mẹ đã cắt sinh hoạt phí để con tỉnh táo lại. Không ngờ con vẫn không biết hối lỗi. Sao con lại thành ra như thế này? Thật khiến người ta thất vọng.”
Hệ thống cười khẩy: [Bà ta còn dám nói nữ chính khiến người ta thất vọng? Tôi thấy chính bà ta mới thật sự đáng thất vọng.]
Lý Thư Dương liếc nhìn Sầm Khinh Khinh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bệnh tật mà nhợt nhạt, ánh mắt hoe đỏ, nhìn qua thật sự tội nghiệp.
Không biết bên kia còn nói gì nữa, nhưng vẻ mặt Sầm Khinh Khinh càng lúc càng đau khổ, chẳng bao lâu, Dương Kỳ Ngọc cúp máy.
Sầm Khinh Khinh lau nước mắt, lí nhí nói: “Anh tôi chưa nghe máy, nhưng anh ấy sẽ giúp tôi... anh ấy có tiền...”
Chẳng biết là cô đang an ủi bản thân hay an ủi Lý Thư Dương.
Lý Thư Dương giật lấy điện thoại, lạnh giọng: “Thôi đi, đừng tự lừa mình dối người nữa. Nhìn thôi cũng biết nhà cậu chẳng ai muốn giúp.”
Sầm Khinh Khinh không thể phản bác lại.
“Thôi được, thấy cậu đáng thương như vậy, cũng không phải không có cách khác để thương lượng.”
Sầm Khinh Khinh ngẩng đầu, mắt mở to.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
