0 chữ
Chương 48
Chương 43: Thao Tác Khó Hiểu
Hàng Tư Đồng vội vàng đứng dậy nhặt hộp thức ăn lên, đỡ anh chàng giao hàng dậy rồi đẩy anh ta ra ngoài: “Mau ra ngoài đi, con chó này rất giữ đồ ăn, đợi lát nữa nó nổi điên thật là cắn người đấy.”
Nhưng anh chàng giao hàng đi rồi cũng chẳng giải quyết được gì. Bảo Bảo đã đỏ mắt ngầu lên, quay sang cả Hàng Tư Đồng mà nhe nanh gầm gừ, liều mạng lao về phía cô. Chỉ là khoảng cách bị sợi dây dắt hạn chế, chiếc vòng cổ siết chặt đến mức sắp làm cổ nó sưng tấy lên, mà Bảo Bảo vẫn không ngừng giãy giụa điên cuồng.
Trông như lên cơn dại vậy.
Hàng Tư Đồng thở dài. Cô ghét nhất là loại chó không có não này, não của chúng chắc còn chẳng to bằng hạt dưa. Rõ ràng ngốc như vậy mà vẫn có bao nhiêu người ưa chuộng, thật là hết nói nổi.
Nghiêm Bí Thư theo dõi qua camera cũng thấy căng thẳng. Ngay lúc Bảo Bảo bắt đầu sủa điên cuồng, anh liền rời văn phòng, tức tốc chạy về phía khu thú cưng. Anh là một trong số ít những “đại ca” mà Bảo Bảo chịu nghe lời, sự có mặt của anh có thể kiểm soát được nó.
Thế nhưng, lúc anh chạy tới phòng bầu bạn thú cưng thì Bảo Bảo đã đang ăn cơm. Hàng Tư Đồng vẫn ngồi bên cạnh chơi xếp gỗ như cũ. Cả người lẫn chó đều yên ổn, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra: Bảo Bảo không hề nổi điên, anh chàng giao hàng cũng không hề làm đổ khung leo trèo.
Nhất thời Nghiêm Bí Thư cũng không tiện đi vào. Anh cảm thấy chuyện này thật sự kỳ quái nên lại quay về văn phòng, tua lại đoạn video giám sát.
Chỉ thấy Hàng Tư Đồng xách hộp thức ăn, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Bảo Bảo sủa một lúc, sau đó mở hộp ra, lấy một khúc xương, ném từ xa tới. Có lẽ là nhắm không chuẩn, khúc xương bay thẳng vào đầu Bảo Bảo.
Bị ném trúng, Bảo Bảo ngừng sủa trong giây lát, nhưng cũng không thèm nhìn khúc xương, định thần lại rồi sủa tiếp. Hàng Tư Đồng lại lập tức cầm một miếng thịt thăn còn dính xương ném qua. Lần này độ chính xác cũng rất tệ, ném trúng vào cổ Bảo Bảo, làm nó dính chút máu tươi.
Cứ như vậy, Hàng Tư Đồng ném tổng cộng bốn lần. Lần nào khúc xương cũng rất “xui xẻo” rơi trúng vào những vị trí khác nhau trên người Bảo Bảo. Nhìn qua camera giám sát, có vẻ cô không dùng nhiều sức, cũng không gây thương tích gì cho Bảo Bảo, trông chỉ giống như một cô gái nhát gan, sức yếu, không thể ném trúng vào miệng con chó mà thôi.
Sau bốn lần bị ném trúng như vậy, Bảo Bảo rên ư ử vài tiếng rồi cuối cùng cũng ngừng sủa hẳn. Lúc này Hàng Tư Đồng mới đặt hộp thức ăn xuống, tìm khăn giấy, đi tới lau lông cho Bảo Bảo. Lau khô xong, cô nhặt hết xương và thịt về, đặt vào khay ăn, đưa cả hộp thức ăn cho nó.
Bảo Bảo bắt đầu ăn, Hàng Tư Đồng liền bắt tay vào dọn dẹp phòng, lắp lại khung leo trèo. Tòa lâu đài xếp gỗ của cô bị đổ mất một ít, thế là cô lại tiếp tục ngồi xếp nốt.
Nghiêm Bí Thư xem mà chẳng hiểu gì về thao tác này, càng không hiểu tại sao Bảo Bảo đột nhiên lại ngừng sủa. Anh bèn cắt đoạn video gửi cho Lương Thời Thanh và Lâm Tùng Ngọc, nhưng bên kia còn đang dự tiệc nên không thấy trả lời.
Cả ngày hôm đó Hàng Tư Đồng và Bảo Bảo đều sống yên ổn với nhau. Giờ cơm trưa của nhân viên khá muộn, có người đến thay ca cho Hàng Tư Đồng nhưng Bảo Bảo không chịu, đành phải mang cơm đến cho Hàng Tư Đồng ăn tại chỗ. Bữa tối cũng tình trạng tương tự. Mãi đến tối khuya, Hàng Tư Đồng thực sự cần phải tan làm, nhưng Bảo Bảo vẫn không cho người khác đến gần, mà chủ nhân của nó thì lại không có ở đó.
Cứ thế kéo dài đến tận nửa đêm. Hàng Tư Đồng đã ngủ thϊếp đi trên tấm thảm cạnh đống xếp gỗ, Bảo Bảo cũng nằm ngủ cách đó không xa. Lương Thời Thanh lúc này mới từ trong thành phố trở về. Xem xong đoạn video ban ngày, anh đột nhiên cảm thấy Bảo Bảo đúng là đồ phản chủ, liền lên mạng mắng cho Lâm Tùng Ngọc một trận: Quả nhiên người không đáng tin thì nuôi chó cũng không đáng tin!
Lâm Tùng Ngọc trả lời: Cậu đáng tin đấy, vậy cậu cho con Heo Tinh nhà cậu lên đi! Con Bảo Bảo nhà tôi ít nhất còn biết sủa, con Heo Tinh nhà cậu sợ là vừa gặp mặt đã bị người ta dụ dỗ bắt đi mất rồi!
Nhưng anh chàng giao hàng đi rồi cũng chẳng giải quyết được gì. Bảo Bảo đã đỏ mắt ngầu lên, quay sang cả Hàng Tư Đồng mà nhe nanh gầm gừ, liều mạng lao về phía cô. Chỉ là khoảng cách bị sợi dây dắt hạn chế, chiếc vòng cổ siết chặt đến mức sắp làm cổ nó sưng tấy lên, mà Bảo Bảo vẫn không ngừng giãy giụa điên cuồng.
Trông như lên cơn dại vậy.
Hàng Tư Đồng thở dài. Cô ghét nhất là loại chó không có não này, não của chúng chắc còn chẳng to bằng hạt dưa. Rõ ràng ngốc như vậy mà vẫn có bao nhiêu người ưa chuộng, thật là hết nói nổi.
Nghiêm Bí Thư theo dõi qua camera cũng thấy căng thẳng. Ngay lúc Bảo Bảo bắt đầu sủa điên cuồng, anh liền rời văn phòng, tức tốc chạy về phía khu thú cưng. Anh là một trong số ít những “đại ca” mà Bảo Bảo chịu nghe lời, sự có mặt của anh có thể kiểm soát được nó.
Nhất thời Nghiêm Bí Thư cũng không tiện đi vào. Anh cảm thấy chuyện này thật sự kỳ quái nên lại quay về văn phòng, tua lại đoạn video giám sát.
Chỉ thấy Hàng Tư Đồng xách hộp thức ăn, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Bảo Bảo sủa một lúc, sau đó mở hộp ra, lấy một khúc xương, ném từ xa tới. Có lẽ là nhắm không chuẩn, khúc xương bay thẳng vào đầu Bảo Bảo.
Bị ném trúng, Bảo Bảo ngừng sủa trong giây lát, nhưng cũng không thèm nhìn khúc xương, định thần lại rồi sủa tiếp. Hàng Tư Đồng lại lập tức cầm một miếng thịt thăn còn dính xương ném qua. Lần này độ chính xác cũng rất tệ, ném trúng vào cổ Bảo Bảo, làm nó dính chút máu tươi.
Sau bốn lần bị ném trúng như vậy, Bảo Bảo rên ư ử vài tiếng rồi cuối cùng cũng ngừng sủa hẳn. Lúc này Hàng Tư Đồng mới đặt hộp thức ăn xuống, tìm khăn giấy, đi tới lau lông cho Bảo Bảo. Lau khô xong, cô nhặt hết xương và thịt về, đặt vào khay ăn, đưa cả hộp thức ăn cho nó.
Bảo Bảo bắt đầu ăn, Hàng Tư Đồng liền bắt tay vào dọn dẹp phòng, lắp lại khung leo trèo. Tòa lâu đài xếp gỗ của cô bị đổ mất một ít, thế là cô lại tiếp tục ngồi xếp nốt.
Cả ngày hôm đó Hàng Tư Đồng và Bảo Bảo đều sống yên ổn với nhau. Giờ cơm trưa của nhân viên khá muộn, có người đến thay ca cho Hàng Tư Đồng nhưng Bảo Bảo không chịu, đành phải mang cơm đến cho Hàng Tư Đồng ăn tại chỗ. Bữa tối cũng tình trạng tương tự. Mãi đến tối khuya, Hàng Tư Đồng thực sự cần phải tan làm, nhưng Bảo Bảo vẫn không cho người khác đến gần, mà chủ nhân của nó thì lại không có ở đó.
Cứ thế kéo dài đến tận nửa đêm. Hàng Tư Đồng đã ngủ thϊếp đi trên tấm thảm cạnh đống xếp gỗ, Bảo Bảo cũng nằm ngủ cách đó không xa. Lương Thời Thanh lúc này mới từ trong thành phố trở về. Xem xong đoạn video ban ngày, anh đột nhiên cảm thấy Bảo Bảo đúng là đồ phản chủ, liền lên mạng mắng cho Lâm Tùng Ngọc một trận: Quả nhiên người không đáng tin thì nuôi chó cũng không đáng tin!
Lâm Tùng Ngọc trả lời: Cậu đáng tin đấy, vậy cậu cho con Heo Tinh nhà cậu lên đi! Con Bảo Bảo nhà tôi ít nhất còn biết sủa, con Heo Tinh nhà cậu sợ là vừa gặp mặt đã bị người ta dụ dỗ bắt đi mất rồi!
2
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
