0 chữ
Chương 78
Chương 78
"Chị cảnh sát này tốt bụng thật đấy." Kỳ Lân kiếm chuyện để nói: “Viên cảnh sát làm bản tường trình cho tớ dữ dằn lắm, mũi to mắt trợn, cậu thì sao?"
Hà Dã không đáp lời cô.
"Yo, chị đây tâm trạng không tốt à, có cần em khai thông tư tưởng giúp không?" Kỳ Lân vòng quanh cô: “Để tớ nghĩ xem nào, chị đây bây giờ tâm trạng không được ổn lắm nhỉ?
Có muốn đi ăn tối cùng tiểu thần thú Kỳ Lân không?
Sẽ có chuyện tốt xảy ra đó."
Hà Dã đúng là hơi đói, dù trưa có cơm ăn, nhưng nữ cảnh sát rõ ràng là người theo chủ nghĩa thanh đạm, ăn uống đạm bạc, ngay cả canh cũng nhạt nhẽo như nước lọc.
Cô đẩy Kỳ Lân sang một bên: “Đừng có cứ lắc lư mãi, nhìn chóng hết cả mặt."
"Cậu chọn một chỗ ăn cơm đi.” Hà Dã nhướng nhướng mày: “Tớ xem xem có chuyện tốt lành gì xảy ra không."
Kỳ Lân dẫn cô đến một quán lẩu cay Tứ Xuyên, tấm biển đề "Quán ăn Chu Ký" trên đầu đã cũ kỹ, chắc hẳn có một lịch sử lâu đời.
Vừa bước vào cửa, làn gió mát lạnh thổi vào người, sảnh lớn không còn một chỗ trống, tiếng người nói cười rộn rã, mùi thơm của đủ thứ món ăn quyện cùng mùi ớt cay nồng xộc thẳng vào mũi, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt dễ chịu.
Người phục vụ dẫn họ lên tầng hai, Kỳ Lân quen đường quen nếp dẫn đến một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, đẩy cho cô một cuốn menu sờn rách cả góc.
"Quán lẩu cay Tứ Xuyên này mở được hơn mười năm rồi, hồi bé bố tớ hay dẫn tớ đến, ông chủ cũng là đầu bếp luôn, mùi vị ngon lắm." Kỳ Lân chống cằm: “Cậu muốn ăn gì?
Chỗ này là vị trí “ruột” đấy, bình thường không bao giờ có đâu."
Món lẩu cay hợp khẩu vị của cô, Hà Dã chọn vài món ăn nhà làm, nói với người phục vụ: "Cho cháu thật nhiều ớt nhé."
Món ăn ở trường nấu nhạt nhẽo như nước luộc, lâu lắm rồi cô chưa được ăn tử tế một bữa nào.
Người phục vụ cứ ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: "Thật nhiều ớt ạ?"
Đầu ngón tay Kỳ Lân lướt trên menu, kéo đến trước mặt và nói: "Đừng nghe lời cậu ấy, không cần ớt đâu ạ."
"Ngoài ra món gà xào ớt cay thì bỏ đi, đổi thành món trứng hấp." Kỳ Lân chỉ vào hình ảnh trên menu nói: “Thêm cả canh bí đao nữa."
Người phục vụ ghi xong order thì xuống lầu.
Hà Dã bực bội cong ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Sao lại không cho ớt chứ, không cay thì có gì ngon đâu?"
"Cậu chắc chắn là ăn được à?" Kỳ Lân búng nhẹ vào vết thương trên khớp ngón tay cô: “Còn đòi thật nhiều ớt nữa chứ?"
Hà Dã nghẹn lời.
"Cậu ngoan ngoãn ăn trứng hấp đi.” Kỳ Lân lắc lắc chân: “Đợi khi nào khỏi hẳn rồi ăn."
Quán ăn Chu Ký tuy đông khách nhưng tốc độ lên món lại rất nhanh, Hà Dã nghi ngờ đầu bếp không chỉ có một người hoặc có đến tám cánh tay.
Trên bàn ăn toàn những món không có ớt, mùi vị không tệ, nhưng cứ thiếu thiếu một thứ gì đó.
Hà Dã lựa tới lựa lui, mãi mới miễn cưỡng tìm được một mẩu ớt nhỏ trong món đầu cá nấu đậu hũ.
Cô cho vào miệng nhai nhai, mãi mới nếm được chút mùi vị.
"Cái này có gì ngon đâu chứ." Hà Dã cau cau mày: “Chẳng có tí mùi vị nào cả."
"Ăn rau không phải là ăn vị mặn sao, cậu tưởng mình là công chúa nhỏ chắc, ăn cơm còn đòi ra vị kẹo cầu vồng." Kỳ Lân múc một thìa trứng hấp đặt vào bát cô: “Cứ ăn từ từ, rồi sẽ cảm nhận được mùi vị thôi."
Hà Dã không đáp lời cô.
"Yo, chị đây tâm trạng không tốt à, có cần em khai thông tư tưởng giúp không?" Kỳ Lân vòng quanh cô: “Để tớ nghĩ xem nào, chị đây bây giờ tâm trạng không được ổn lắm nhỉ?
Có muốn đi ăn tối cùng tiểu thần thú Kỳ Lân không?
Sẽ có chuyện tốt xảy ra đó."
Hà Dã đúng là hơi đói, dù trưa có cơm ăn, nhưng nữ cảnh sát rõ ràng là người theo chủ nghĩa thanh đạm, ăn uống đạm bạc, ngay cả canh cũng nhạt nhẽo như nước lọc.
Cô đẩy Kỳ Lân sang một bên: “Đừng có cứ lắc lư mãi, nhìn chóng hết cả mặt."
"Cậu chọn một chỗ ăn cơm đi.” Hà Dã nhướng nhướng mày: “Tớ xem xem có chuyện tốt lành gì xảy ra không."
Vừa bước vào cửa, làn gió mát lạnh thổi vào người, sảnh lớn không còn một chỗ trống, tiếng người nói cười rộn rã, mùi thơm của đủ thứ món ăn quyện cùng mùi ớt cay nồng xộc thẳng vào mũi, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt dễ chịu.
Người phục vụ dẫn họ lên tầng hai, Kỳ Lân quen đường quen nếp dẫn đến một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, đẩy cho cô một cuốn menu sờn rách cả góc.
"Quán lẩu cay Tứ Xuyên này mở được hơn mười năm rồi, hồi bé bố tớ hay dẫn tớ đến, ông chủ cũng là đầu bếp luôn, mùi vị ngon lắm." Kỳ Lân chống cằm: “Cậu muốn ăn gì?
Chỗ này là vị trí “ruột” đấy, bình thường không bao giờ có đâu."
Món ăn ở trường nấu nhạt nhẽo như nước luộc, lâu lắm rồi cô chưa được ăn tử tế một bữa nào.
Người phục vụ cứ ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: "Thật nhiều ớt ạ?"
Đầu ngón tay Kỳ Lân lướt trên menu, kéo đến trước mặt và nói: "Đừng nghe lời cậu ấy, không cần ớt đâu ạ."
"Ngoài ra món gà xào ớt cay thì bỏ đi, đổi thành món trứng hấp." Kỳ Lân chỉ vào hình ảnh trên menu nói: “Thêm cả canh bí đao nữa."
Người phục vụ ghi xong order thì xuống lầu.
Hà Dã bực bội cong ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Sao lại không cho ớt chứ, không cay thì có gì ngon đâu?"
"Cậu chắc chắn là ăn được à?" Kỳ Lân búng nhẹ vào vết thương trên khớp ngón tay cô: “Còn đòi thật nhiều ớt nữa chứ?"
"Cậu ngoan ngoãn ăn trứng hấp đi.” Kỳ Lân lắc lắc chân: “Đợi khi nào khỏi hẳn rồi ăn."
Quán ăn Chu Ký tuy đông khách nhưng tốc độ lên món lại rất nhanh, Hà Dã nghi ngờ đầu bếp không chỉ có một người hoặc có đến tám cánh tay.
Trên bàn ăn toàn những món không có ớt, mùi vị không tệ, nhưng cứ thiếu thiếu một thứ gì đó.
Hà Dã lựa tới lựa lui, mãi mới miễn cưỡng tìm được một mẩu ớt nhỏ trong món đầu cá nấu đậu hũ.
Cô cho vào miệng nhai nhai, mãi mới nếm được chút mùi vị.
"Cái này có gì ngon đâu chứ." Hà Dã cau cau mày: “Chẳng có tí mùi vị nào cả."
"Ăn rau không phải là ăn vị mặn sao, cậu tưởng mình là công chúa nhỏ chắc, ăn cơm còn đòi ra vị kẹo cầu vồng." Kỳ Lân múc một thìa trứng hấp đặt vào bát cô: “Cứ ăn từ từ, rồi sẽ cảm nhận được mùi vị thôi."
9
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
