0 chữ
Chương 26
Chương 26
Hà Dã mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm họ, chờ sự xao động lắng xuống mới mở miệng nói: "Tôi tên là Hà Dã."
Không khí yên tĩnh vài giây.
Giang Thành Hải và hơn bốn mươi cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác vài giây, mới từ từ phản ứng lại rằng Hà Dã đã giới thiệu xong rồi.
Dưới bục lại ồn ào trở lại.
"Ôi, đỉnh thật."
"Xinh thật đấy!"
"Gầy quá."
"Khụ khụ." Giang Thành Hải chỉ về phía trước: "Em cứ ngồi ở cái chỗ trống phía sau kia, hàng cuối cùng ấy, thấy chưa?"
Hà Dã ngẩng mắt nhìn lên, hàng thứ hai từ dưới lên có một bạn nữ giơ tay vẫy vẫy, chỉ về phía sau.
"Đúng, chỗ phía sau Diệp Trì Trì đấy." Giang Thành Hải nói bổ sung.
Hà Dã đi về phía sau, chỗ ngồi không phải ghế đơn, bên cạnh còn có một bạn nữ đang ngủ gật.
Cô gái quay lưng lại phía cô, một tay gục xuống ngủ, tay kia khẽ luồn vào tóc, làm lộ những đốt ngón tay lờ mờ.
Diệp Trì Trì, người sắp trở thành bạn cùng bàn phía trước của cô, đẩy vai cô gái, đánh thức cô ấy dậy và nói: “Kỳ Lân Nhi, cậu có bạn cùng bàn mới rồi, dậy mau dọn dẹp đồ đạc đi.”
Một giây sau, Kỳ Lân Nhi mơ màng ngẩng đầu lên.
Hà Dã đứng sững bên cạnh Diệp Trì Trì, cả người như vỡ vụn.
Đây chẳng phải là cái đầu mullet của tên mặc áo ghi lê màu cam đó sao?
Đờ mờ!
Thế giới này thật quá nhỏ, đi học thôi mà cũng đυ.ng phải cái tên phiền phức này.
Với vẻ mặt khó chịu vì chưa ngủ đủ giấc, Kỳ Lân không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, gạt mạnh sách vở sang bàn mình rồi lại gục xuống.
Hà Dã đặt mạnh sách xuống bàn, “ầm” một tiếng, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Thầy Giang ngồi lên bục giảng, nói: “Được rồi, các em chăm sóc bạn mới nhé, bạn ấy học cũng khá đấy, có gì không biết cứ thảo luận với nhau, cùng tiến bộ.”
Rồi thầy tiếp tục: “Các em tự học đi, đừng ồn ào, cả tòa nhà chỉ có lớp mình như muốn bay lên vậy.”
“Lớp 12 rồi, nghiêm túc lại đi, thi Đại học xong muốn ồn ào thế nào cũng được.”
Nói xong, Thầy Giang lấy điện thoại ra chơi, không quan tâm đến bọn họ nữa.
Cả lớp im lặng một lúc, rồi lại nhao nhao ngoái đầu lại, dùng ánh mắt mà họ tưởng là kín đáo nhìn trộm Hà Dã.
Hà Dã quét mắt nhìn quanh lớp, mấy chục người liền cuống quýt chuyển hướng ánh nhìn, y hệt những chú thỏ con kinh hãi.
Cô nén cảm giác bị nhìn như động vật quý hiếm, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Trong hộc bàn còn có dây sạc và vài gói bim bim, cô lấy hết ra chất lên bàn Kỳ Lân.
Diệp Trì Trì quay hẳn người lại nói với cô: “Chào cậu, mình là Diệp Trì Trì, cậu là Hà Dã đúng không?”
Hà Dã cảm thấy cô ấy đang cố bắt chuyện, bèn đáp lại một cách hờ hững: “Chào cậu.”
Diệp Trì Trì quay hẳn người lại: “Thầy Giang bảo cậu học giỏi lắm, bình thường cậu được bao nhiêu điểm thế?”
Hà Dã nhét hết sách giáo khoa vào hộc bàn, đáp: “Tàm tạm thôi, không đến mức khoa trương đâu.”
Chuyển trường vào lớp 12 là một bước ngoặt vô cùng khó xử.
Bất kể nam nữ, học sinh khối 12 đều đã hình thành những nhóm nhỏ cố định, cô không bận tâm đến việc bị cô lập, nhưng nếu vừa đến đã nói ra câu “Tôi học giỏi hơn các cậu”, sẽ chẳng ai tin thật mà chỉ khiến người ta thấy cô ngạo mạn.
Rồi chuốc lấy những rắc rối không đáng có.
“Ô, tớ học cũng khá, cậu không hiểu gì thì cứ hỏi tớ, hoặc hỏi lớp trưởng của bọn tớ, cậu ấy là nhất toàn trường.”
Không khí yên tĩnh vài giây.
Giang Thành Hải và hơn bốn mươi cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác vài giây, mới từ từ phản ứng lại rằng Hà Dã đã giới thiệu xong rồi.
Dưới bục lại ồn ào trở lại.
"Ôi, đỉnh thật."
"Xinh thật đấy!"
"Gầy quá."
"Khụ khụ." Giang Thành Hải chỉ về phía trước: "Em cứ ngồi ở cái chỗ trống phía sau kia, hàng cuối cùng ấy, thấy chưa?"
Hà Dã ngẩng mắt nhìn lên, hàng thứ hai từ dưới lên có một bạn nữ giơ tay vẫy vẫy, chỉ về phía sau.
"Đúng, chỗ phía sau Diệp Trì Trì đấy." Giang Thành Hải nói bổ sung.
Hà Dã đi về phía sau, chỗ ngồi không phải ghế đơn, bên cạnh còn có một bạn nữ đang ngủ gật.
Cô gái quay lưng lại phía cô, một tay gục xuống ngủ, tay kia khẽ luồn vào tóc, làm lộ những đốt ngón tay lờ mờ.
Một giây sau, Kỳ Lân Nhi mơ màng ngẩng đầu lên.
Hà Dã đứng sững bên cạnh Diệp Trì Trì, cả người như vỡ vụn.
Đây chẳng phải là cái đầu mullet của tên mặc áo ghi lê màu cam đó sao?
Đờ mờ!
Thế giới này thật quá nhỏ, đi học thôi mà cũng đυ.ng phải cái tên phiền phức này.
Với vẻ mặt khó chịu vì chưa ngủ đủ giấc, Kỳ Lân không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, gạt mạnh sách vở sang bàn mình rồi lại gục xuống.
Hà Dã đặt mạnh sách xuống bàn, “ầm” một tiếng, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Thầy Giang ngồi lên bục giảng, nói: “Được rồi, các em chăm sóc bạn mới nhé, bạn ấy học cũng khá đấy, có gì không biết cứ thảo luận với nhau, cùng tiến bộ.”
“Lớp 12 rồi, nghiêm túc lại đi, thi Đại học xong muốn ồn ào thế nào cũng được.”
Nói xong, Thầy Giang lấy điện thoại ra chơi, không quan tâm đến bọn họ nữa.
Cả lớp im lặng một lúc, rồi lại nhao nhao ngoái đầu lại, dùng ánh mắt mà họ tưởng là kín đáo nhìn trộm Hà Dã.
Hà Dã quét mắt nhìn quanh lớp, mấy chục người liền cuống quýt chuyển hướng ánh nhìn, y hệt những chú thỏ con kinh hãi.
Cô nén cảm giác bị nhìn như động vật quý hiếm, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Trong hộc bàn còn có dây sạc và vài gói bim bim, cô lấy hết ra chất lên bàn Kỳ Lân.
Diệp Trì Trì quay hẳn người lại nói với cô: “Chào cậu, mình là Diệp Trì Trì, cậu là Hà Dã đúng không?”
Hà Dã cảm thấy cô ấy đang cố bắt chuyện, bèn đáp lại một cách hờ hững: “Chào cậu.”
Hà Dã nhét hết sách giáo khoa vào hộc bàn, đáp: “Tàm tạm thôi, không đến mức khoa trương đâu.”
Chuyển trường vào lớp 12 là một bước ngoặt vô cùng khó xử.
Bất kể nam nữ, học sinh khối 12 đều đã hình thành những nhóm nhỏ cố định, cô không bận tâm đến việc bị cô lập, nhưng nếu vừa đến đã nói ra câu “Tôi học giỏi hơn các cậu”, sẽ chẳng ai tin thật mà chỉ khiến người ta thấy cô ngạo mạn.
Rồi chuốc lấy những rắc rối không đáng có.
“Ô, tớ học cũng khá, cậu không hiểu gì thì cứ hỏi tớ, hoặc hỏi lớp trưởng của bọn tớ, cậu ấy là nhất toàn trường.”
5
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
