TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Không có ai?

Tôi kêu to:

- Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây! Cháu còn bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng hét thật chói tai! Không lẽ không ai nghe thấy hay sao?

Cha tôi nghi hoặc hỏi:

- Hét lớn chói tai? Hét cái gì mà hét?

Tôi nắm chặt hay tay, tức đến nỗi không thể nói thêm gì được nữa.

Trần bá bá đứng bên cạnh cười nói:

- Thằng Uyên từ nhỏ đã thích nghịch ngợm như vậy, hai vị cảnh sát đừng chấp nhất, tức giận làm gì. Nào cùng nhau xuống nhà uống trà đi.

Một người cảnh sát lạnh lùng nhìn tôi nói:

- Nếu còn báo khống thêm một lần nữa thì đừng có trách! – Nói xong liền theo cha tôi và mấy vị thúc thúc bá bá xuống lầu.

Tôi tức giận ném mạnh điện thoại lên giường, dùng sức đóng sập cửa phòng lại.

Sau đó tôi chỉ biết nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, nỗi hậm hực trong lòng không hề suy giảm chút nào.

Nhưng tôi hậm hực vì nguyên cớ gì? Vấn đề làm tôi uất ức không phải là lão già quái dị kia.

Tôi hậm hực là vì mọi người mải mê tán dóc đến nỗi không thể nghe được tiếng hét chói tai mà tôi đã hét lên.

Tôi bực tức ngồi trên giường, cầm lấy điện thoại, bắt đầu bấm số.

- Alo, mình đây Ất Tinh. – Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại.

- Còn chưa đến bảy giờ mà? Gọi đến định nói với mình chuyện gì thế? – Giọng nói Ất Tinh vang lên đầu dây bên kia.

Tôi nhìn cái cửa sổ trống trơn đen sì:

- Lão già kỳ quái lại vừa đến tìm mình.

Ất Tinh giật mình nói:

- Cái gì? Lão làm sao biết nhà cậu ở đâu? Cậu nói cho lão biết à?

Tôi nghiến răng:

- Mình có điên đâu mà nói cho lão biết! Có lẽ lão đã lén theo dõi mình. À, cậu đoán thử xem lão đã tìm đến mình như thế nào.

Ất Tinh ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói:

- Nghe cậu nói mập mờ như vậy, chắc chắn là lão không gõ cửa hoặc nhấn chuông?

- Đúng. – Tôi đáp.

- Không lẽ lão nhảy ra từ cặp của cậu? – Giọng nói của Ất Tinh rất nghiêm túc.

….. - Tôi không trả lời.

- Nấp ở trong tủ quần áo? – Ất Tinh buồn bực hỏi.

-Lão dán người vào cửa sổ phòng mình, hai mắt như mắt cá chết nhìn mình đăm đăm. – Tôi thở dài đáp.

- Ôi, phòng của cậu chẳng phải ở tận tầng ba sao? – Ất Tinh như rơi vào một đám mây mù, nghi hoặc hỏi.

- Vậy mới kinh khủng! Chỉ riêng việc lão áp mặt vào lớp thủy tinh trên cửa sổ cũng đã đủ làm cho mình gặp ác mộng cả tuần. – Tôi hậm hực nói.

Ất Tinh thấy vậy, dịu dàng hỏi:

- Sau đó thì sao? Lão có bị ngã lộn nhào xuống đất không?

- Không, thân thủ của lão rất nhanh nhẹn, mình báo cảnh sát xong thì lão đã biến mất. – Tôi nói đến đây, trong lòng lại nhớ đến thái độ “cả vú lấp miệng em” của các vị thúc thúc bá bá khi nãy.

- Ừ, mình cũng hy vọng thế. Nói gì đi nữa, việc lão biến mất so với việc lão rớt xuống đất vẫn tốt hơn nhiều. – Ất Tinh nói.

- Ừ, mình cũng hy vọng như thế. Nhưng thực sự mỗi lần lão xuất hiện đều khiến cho mình cảm thấy rất khó chịu, thậm chí lúc đó mình không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Mình đúng là không may. – Tôi cứ thế nói một lèo, kể cho Ất Tinh tất cả cảnh tượng kinh khủng mà chiều này khi tan học tôi đã thấy.

Ất Tinh chỉ im lặng nghe, cô bé không hề lên tiếng cho rằng tôi có ý nói hươu nói vượn.

- Nếu cậu nói như vậy thì lão nhân đó hình như đang chuẩn bị làm một việc gì đó với cậu, hoặc nói không chừng lão đã yểm bùa, dùng hình nhân bằng cỏ để không chế cậu? – Ất Tinh nói rất chân thành, nhưng khi truyền qua ống nghe lọt vào tai tôi thì lại khiến cho toàn thân tôi run lên sợ hãi.

- Sao không nói nữa? Mình làm cậu sợ ư? – Ất Tinh chợt cảm thấy bản thân vô ý.

- Không…không phải. – Nói thế, nhưng tôi lại nép sát mình, co dúm vào góc giường, toàn thân nổi hết da gà.

Tôi ôm chặt lấy ống nghe, nhất thời thần trí trở nên hoảng loạn.

Tại sao tôi lại ôm chặt lấy ống nghe?

7

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.