TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Tiêu Mộng Hồng là một kiến trúc sư, nói chính xác hơn, là một kiến trúc sư tương lai.

Phụ nữ theo ngành kiến trúc vốn đã hiếm, thế nhưng cô như được sinh ra để làm nghề này, với tài năng bẩm sinh và tư duy vượt trội. Thời đại học, cô luôn đứng đầu khoa kiến trúc, vượt trội hơn hẳn so với cả một thế hệ sinh viên. Cô tốt nghiệp thủ khoa, nhận được học bổng toàn phần và dễ dàng bước vào chương trình đào tạo chuyên sâu của MIT. Một lần nữa, cô tốt nghiệp loại xuất sắc và được nhận vào một văn phòng kiến trúc danh tiếng tại Mỹ, nơi nổi tiếng là mảnh đất chỉ dành cho những kiến trúc sư giỏi nhất.

Đương lúc cô mang trong mình đầy hoài bão, chuẩn bị đặt bước chân đầu tiên vào thế giới chuyên nghiệp, nơi những bộ vest, bản vẽ và ánh đèn thành thị hòa vào nhau thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Do liên tục tăng ca suốt nhiều ngày đêm, cơ thể vốn khoẻ mạnh của cô bỗng đổ gục. Chỉ là tựa đầu xuống bàn để chợp mắt một chút, vậy mà cô đã không bao giờ tỉnh lại nữa.

Khi được đồng nghiệp phát hiện và đưa vào bệnh viện, thì đã quá muộn. Bác sĩ xác nhận cô đã qua đời. Nguyên nhân là do cơn đau tim bất ngờ.

Tin cô qua đời nhanh chóng lan ra. Ai từng quen biết Tiêu Mộng Hồng, từ thầy hướng dẫn, bạn bè cho đến đồng nghiệp đều không nén nổi sự tiếc thương.

Một nữ kiến trúc sư trẻ tuổi, xuất chúng, đang đứng trước một tương lai rực rỡ lại ra đi đột ngột như thế.

Thế nhưng, Tiêu Mộng Hồng chẳng cảm nhận được gì. Cô thậm chí không ý thức được rằng mình đã chết. Trước khi cô mở mắt lần nữa, cô lại rơi vào giấc mơ kỳ lạ mà quen thuộc ấy.

Từ khi còn nhỏ, trong mơ của cô luôn xuất hiện một cô bé. Cô bé ấy tên là Tiêu Đức Âm. Dựa vào cách ăn mặc và khung cảnh trong mơ, Mộng Hồng đoán rằng Đức Âm sống ở một thế giới cách nay cả trăm năm.

Trong giấc mộng ấy, cô thấy một bé gái xinh xắn như ngọc tuyết, lúc thì đọc sách, lúc thì vẽ tranh, viết chữ, có khi lại rúc vào lòng người mẹ hiền từ làm nũng, hồn nhiên và ngây thơ đến lạ.

Lần đầu tiên mơ thấy giấc mộng ấy, Tiêu Mộng Hồng cũng không để tâm. Nhưng rồi giấc mơ ấy cứ tiếp diễn, mỗi lần một đoạn, như đang nối dài một câu chuyện chưa kể hết.

Điều kỳ lạ là, theo năm tháng Mộng Hồng trưởng thành, cô bé trong giấc mơ cũng dường như lớn lên cùng cô.

Từ nhỏ, Mộng Hồng đã mất cha mẹ, được người thân họ hàng nhận nuôi. Có lẽ chính vì vậy mà sau những ngạc nhiên ban đầu, cô dần xem cô gái trong mộng, người vẫn luôn âm thầm đồng hành cùng mình, là người thân thiết nhất trong lòng. Dù trong mơ, cô mãi chỉ là kẻ đứng nhìn, chưa từng một lần nói chuyện với Đức Âm, nhưng chẳng hiểu sao, cô luôn cảm thấy cô bé ấy chính là một phần của mình, một "mình" khác, thuộc về một thế giới khác.

Một thế giới nơi cô được nâng niu như công chúa, được yêu thương che chở hết mực. Hoàn toàn trái ngược với cuộc đời thực, nơi cô là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong lặng lẽ và cô đơn.

1

0

1 ngày trước

9 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.