0 chữ
Chương 37
Chương 37
Mưa đêm ẩm ướt, xối rửa mái ngói, rèm cửa sổ chiếu bóng ánh sáng màu vàng cam tỏa ra từ trong phòng, Thương Nhung đặt giá nến xuống, nhìn đệm và chăn đã trải sẵn trên sàn.
Thiếu niên vừa ôm chăn từ phòng nàng trở về, đóng cửa lại rồi quay người thì thấy nàng đã nằm xuống.
Hắn khựng lại, rồi đi đến gần nàng, nói: “Lên giường đi.”
Thương Nhung gối đầu lên gối mềm, lắc đầu: “Vết thương của huynh chưa lành, huynh ngủ giường, ta chưa từng ngủ như thế này, có vẻ cũng rất tốt.”
Ngủ trên sàn có gì tốt chứ?
Chiết Trúc không hiểu.
“Đứng dậy.”
Hắn nói.
Nhưng nàng vẫn không chịu đứng dậy, hắn đành phải mở chăn ra ném lên người nàng, Thương Nhung thò đầu ra khỏi chăn, giá nến trên bàn vừa lúc bị gió từ tay thiếu niên thổi tắt, trong phòng lập tức tối đi nhiều.
Chỉ có đèn l*иg ngoài hành lang chưa tắt, xuyên qua cửa sổ rọi xuống đôi chút ánh sáng.
Tiếng nước mưa loáng thoáng lọt vào tai, nhưng trong lòng Thương Nhung yên ổn, cảm thấy giống như tiếng nhạc ru ngủ, nàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Thiếu niên trên giường cũng đã rất mệt mỏi, đặt nhuyễn kiếm bên gối, hắn mơ màng ngủ được một lúc, nhưng đến khi trong căn phòng tĩnh mịch chợt vang lên thêm vài tiếng nói mớ khe khẽ, hắn lập tức mở mắt ra.
Đèn l*иg bên ngoài vẫn chưa tắt hẳn, ánh sáng lập lòe lờ mờ soi sáng cô nương đang co người trong chăn dưới giường.
Hắn ngồi dậy, trong bóng tối đen kịt mà ánh đèn không chiếu đến, hắn im lặng quan sát bóng lưng nàng, một lúc sau, hắn chân trần xuống giường, bế nàng đang quấn trong chăn lên.
Thân thể đột nhiên lơ lửng khiến Thương Nhung mở mắt ra ngay tức thì, nàng chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn thấy gương mặt hắn.
“Ngủ trên sàn có vui không?”
Giọng nói của hắn còn dễ nghe hơn cả tiếng mưa lanh lảnh ngoài mái hiên.
Thương Nhung vẫn chưa tỉnh hẳn, cũng không biết hắn đang ở trong mơ hay ngoài đời, đêm mưa, tấm chăn bông quấn quanh người nàng rõ ràng rất ấm, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Thiếu niên ôm nàng xoay người, đặt nàng lên giường.
Bên trong tấm chăn hắn vừa xốc lên có hơi ấm, mang theo mùi thơm của thuốc pha lẫn với hương thơm thanh khiết của lá trúc thấm tuyết trên người hắn, Thương Nhung co người trong đó, nhìn hắn nằm xuống chỗ nàng vừa ngủ.
“Chiết Trúc…”
Thương Nhung gọi hắn một tiếng.
Thiếu niên một tay gối đầu, nhắm mắt không đáp lời nàng.
Giờ Thương Nhung đã biết nằm đất chẳng tốt chút nào, dù đã lót hai lớp chăn, ngủ một lúc vẫn thấy hơi lạnh, còn rất cứng.
Cằm nàng tựa lên chăn bông mềm mại, đột nhiên nói: “Huynh có muốn…”
Gần như ngay trong khoảnh khắc nàng vừa mở miệng, thiếu niên đã mở mắt ra, ngắt lời nàng:
“Không muốn.”
Thiếu niên vừa ôm chăn từ phòng nàng trở về, đóng cửa lại rồi quay người thì thấy nàng đã nằm xuống.
Hắn khựng lại, rồi đi đến gần nàng, nói: “Lên giường đi.”
Thương Nhung gối đầu lên gối mềm, lắc đầu: “Vết thương của huynh chưa lành, huynh ngủ giường, ta chưa từng ngủ như thế này, có vẻ cũng rất tốt.”
Ngủ trên sàn có gì tốt chứ?
Chiết Trúc không hiểu.
“Đứng dậy.”
Hắn nói.
Nhưng nàng vẫn không chịu đứng dậy, hắn đành phải mở chăn ra ném lên người nàng, Thương Nhung thò đầu ra khỏi chăn, giá nến trên bàn vừa lúc bị gió từ tay thiếu niên thổi tắt, trong phòng lập tức tối đi nhiều.
Tiếng nước mưa loáng thoáng lọt vào tai, nhưng trong lòng Thương Nhung yên ổn, cảm thấy giống như tiếng nhạc ru ngủ, nàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Thiếu niên trên giường cũng đã rất mệt mỏi, đặt nhuyễn kiếm bên gối, hắn mơ màng ngủ được một lúc, nhưng đến khi trong căn phòng tĩnh mịch chợt vang lên thêm vài tiếng nói mớ khe khẽ, hắn lập tức mở mắt ra.
Đèn l*иg bên ngoài vẫn chưa tắt hẳn, ánh sáng lập lòe lờ mờ soi sáng cô nương đang co người trong chăn dưới giường.
Hắn ngồi dậy, trong bóng tối đen kịt mà ánh đèn không chiếu đến, hắn im lặng quan sát bóng lưng nàng, một lúc sau, hắn chân trần xuống giường, bế nàng đang quấn trong chăn lên.
Thân thể đột nhiên lơ lửng khiến Thương Nhung mở mắt ra ngay tức thì, nàng chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn thấy gương mặt hắn.
Giọng nói của hắn còn dễ nghe hơn cả tiếng mưa lanh lảnh ngoài mái hiên.
Thương Nhung vẫn chưa tỉnh hẳn, cũng không biết hắn đang ở trong mơ hay ngoài đời, đêm mưa, tấm chăn bông quấn quanh người nàng rõ ràng rất ấm, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Thiếu niên ôm nàng xoay người, đặt nàng lên giường.
Bên trong tấm chăn hắn vừa xốc lên có hơi ấm, mang theo mùi thơm của thuốc pha lẫn với hương thơm thanh khiết của lá trúc thấm tuyết trên người hắn, Thương Nhung co người trong đó, nhìn hắn nằm xuống chỗ nàng vừa ngủ.
“Chiết Trúc…”
Thương Nhung gọi hắn một tiếng.
Thiếu niên một tay gối đầu, nhắm mắt không đáp lời nàng.
Giờ Thương Nhung đã biết nằm đất chẳng tốt chút nào, dù đã lót hai lớp chăn, ngủ một lúc vẫn thấy hơi lạnh, còn rất cứng.
Gần như ngay trong khoảnh khắc nàng vừa mở miệng, thiếu niên đã mở mắt ra, ngắt lời nàng:
“Không muốn.”
11
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
