0 chữ
Chương 8
Chương 8: Chịu phạt
Chư phi nhìn nhau, nữ tử quê mùa thô tục thì đúng, nhưng cũng không đến mức lúc nào cũng phải đội mũ che mặt.
Triệu đoan phi ra lệnh: “Không sao, tháo xuống đi.”
Lâm Tĩnh Chiếu làm như không nghe thấy.
Triệu Đoan phi nhíu mày: “Lâm thị, ngươi không nghe bản cung nói gì sao?”
Nàng ta vào cung từ lâu đã cùng hoàng hậu đứng cùng trận tuyến, ý của nàng ta chính là ý của hoàng hậu.
Hiện tại Triệu đoan phi có vị phận là phi, sai khiến một nữ tử xuất thân thôn dã còn chưa có danh vị thì dư sức.
Lâm Tĩnh Chiếu do dự một thoáng, rồi nhẹ nhàng đáp: “Thần thϊếp xin thứ lỗi, không thể tuân mệnh.”
Triệu đoan phi nặng tay đặt mạnh chén trà xuống.
Quá ngông cuồng, ngoài việc khiến người ta nghĩ rằng nàng tự cao tự đại, không muốn để người ngoài thấy mặt, thật sự chẳng có lời giải thích nào hợp lý hơn.
Dù sao thì Lâm Tĩnh Chiếu cũng đã trốn trong Chiêu Hoa cung suốt hai tháng trời, hôm nay mới hạ cố xuất hiện bái kiến hoàng hậu.
Điều đó khiến người ta không khỏi nghĩ đến lời đồn về địa vị cao tột cùng của nàng, dung mạo thần bí của vị hoàng quý phi, như đóa hoa tiên trên đời, phàm nhân không thể nhìn ngắm.
Sắc mặt hoàng hậu càng thêm khó coi, nhíu mày than nhẹ: “Thôi thôi, đã không có lòng bái kiến, vậy cần gì phải đến Phượng Nghi cung một chuyến.”
Giọng nói hàm chứa trách móc, lập tức khiến làn sóng thù địch trong điện bùng phát.
Lâm Tĩnh Chiếu rơi vào thế khó, đây là lần đầu nàng bái kiến quốc mẫu, không nắm chắc chừng mực. Muốn nghe lời tháo mũ xuống, nhưng lại không dám trái ý "người kia", dù sao "người đó" mới là chủ nhân thật sự của nàng.
“Thần thϊếp biết tội.”
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói vậy.
Sắc mặt hoàng hậu và tứ phi đều âm trầm, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đã thất lễ trước, vậy thì cứ quỳ đi.
Lâm Tĩnh Chiếu quỳ gối hoàn thành toàn bộ nghi lễ dâng trà, chân tê rần, mu bàn tay cũng bị nước trà nóng làm bỏng hai lần.
Ánh mắt chế nhạo nhìn nàng dồn dập, ẩn chứa sự ghen ghét khó phát hiện, như từng mũi tên nhọn đâm thẳng vào người nàng.
Triệu đoan phi chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Lâm thị mới vào cung, còn nhiều quy củ chưa hiểu. Không bằng cứ sao chép Nữ Kinh vài chục lần trước, rồi từ từ sẽ hiểu thôi.”
Lâm Tĩnh Chiếu đáp: “Vâng.”
Nàng im lặng như núi xuân, chiếc mũ trắng khẽ run lên, ngoan ngoãn nhẫn nhịn, không ai có thể nhìn thấu dung nhan và tâm tình của nàng lúc này.
Triệu Đoan phi liếc mắt với hoàng hậu, đều hiểu rõ, loại hồ ly này chỉ dựa vào yêu thuật mê hoặc quân vương.
Tương lai thế nào chưa biết, hiện tại nàng vẫn chưa có danh vị. Hậu cung này, nói cho cùng vẫn là do hoàng hậu nương nương làm chủ.
Lâm Tĩnh Chiếu bị làm khó một phen ở Phượng Nghi cung, bị giày vò suốt một canh giờ mới được ra ngoài, bị phạt sao chép Nữ Kinh một trăm lần.
Ra đến ngoài, Triệu cô cô đỡ lấy đôi tay trắng ngần của nàng, xót xa nói: “Cũng may, không bỏng nặng. Chân nương nương chắc cũng tê mỏi rồi? Mấy người kia thật quá đáng, lần đầu ra mắt đã bắt nương nương quỳ lâu như vậy!”
Lâm Tĩnh Chiếu thả hồn theo làn gió nam, ánh mắt xa xăm.
“Cô cô, những ngày phải quỳ vẫn còn ở phía sau.”
Triệu đoan phi ra lệnh: “Không sao, tháo xuống đi.”
Lâm Tĩnh Chiếu làm như không nghe thấy.
Triệu Đoan phi nhíu mày: “Lâm thị, ngươi không nghe bản cung nói gì sao?”
Nàng ta vào cung từ lâu đã cùng hoàng hậu đứng cùng trận tuyến, ý của nàng ta chính là ý của hoàng hậu.
Hiện tại Triệu đoan phi có vị phận là phi, sai khiến một nữ tử xuất thân thôn dã còn chưa có danh vị thì dư sức.
Lâm Tĩnh Chiếu do dự một thoáng, rồi nhẹ nhàng đáp: “Thần thϊếp xin thứ lỗi, không thể tuân mệnh.”
Triệu đoan phi nặng tay đặt mạnh chén trà xuống.
Quá ngông cuồng, ngoài việc khiến người ta nghĩ rằng nàng tự cao tự đại, không muốn để người ngoài thấy mặt, thật sự chẳng có lời giải thích nào hợp lý hơn.
Điều đó khiến người ta không khỏi nghĩ đến lời đồn về địa vị cao tột cùng của nàng, dung mạo thần bí của vị hoàng quý phi, như đóa hoa tiên trên đời, phàm nhân không thể nhìn ngắm.
Sắc mặt hoàng hậu càng thêm khó coi, nhíu mày than nhẹ: “Thôi thôi, đã không có lòng bái kiến, vậy cần gì phải đến Phượng Nghi cung một chuyến.”
Giọng nói hàm chứa trách móc, lập tức khiến làn sóng thù địch trong điện bùng phát.
Lâm Tĩnh Chiếu rơi vào thế khó, đây là lần đầu nàng bái kiến quốc mẫu, không nắm chắc chừng mực. Muốn nghe lời tháo mũ xuống, nhưng lại không dám trái ý "người kia", dù sao "người đó" mới là chủ nhân thật sự của nàng.
“Thần thϊếp biết tội.”
Sắc mặt hoàng hậu và tứ phi đều âm trầm, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đã thất lễ trước, vậy thì cứ quỳ đi.
Lâm Tĩnh Chiếu quỳ gối hoàn thành toàn bộ nghi lễ dâng trà, chân tê rần, mu bàn tay cũng bị nước trà nóng làm bỏng hai lần.
Ánh mắt chế nhạo nhìn nàng dồn dập, ẩn chứa sự ghen ghét khó phát hiện, như từng mũi tên nhọn đâm thẳng vào người nàng.
Triệu đoan phi chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Lâm thị mới vào cung, còn nhiều quy củ chưa hiểu. Không bằng cứ sao chép Nữ Kinh vài chục lần trước, rồi từ từ sẽ hiểu thôi.”
Lâm Tĩnh Chiếu đáp: “Vâng.”
Nàng im lặng như núi xuân, chiếc mũ trắng khẽ run lên, ngoan ngoãn nhẫn nhịn, không ai có thể nhìn thấu dung nhan và tâm tình của nàng lúc này.
Triệu Đoan phi liếc mắt với hoàng hậu, đều hiểu rõ, loại hồ ly này chỉ dựa vào yêu thuật mê hoặc quân vương.
Lâm Tĩnh Chiếu bị làm khó một phen ở Phượng Nghi cung, bị giày vò suốt một canh giờ mới được ra ngoài, bị phạt sao chép Nữ Kinh một trăm lần.
Ra đến ngoài, Triệu cô cô đỡ lấy đôi tay trắng ngần của nàng, xót xa nói: “Cũng may, không bỏng nặng. Chân nương nương chắc cũng tê mỏi rồi? Mấy người kia thật quá đáng, lần đầu ra mắt đã bắt nương nương quỳ lâu như vậy!”
Lâm Tĩnh Chiếu thả hồn theo làn gió nam, ánh mắt xa xăm.
“Cô cô, những ngày phải quỳ vẫn còn ở phía sau.”
8
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
