0 chữ
Chương 38
Chương 38: Thân phận bị cướp mất
Thái giám Tư lễ giám cất giọng xướng danh, cẩm y vệ dọn đường, hơn chục cao thủ đại nội kiểm soát toàn bộ hiện trường, sau đó Lâm quý phi mới chậm rãi xuất hiện trong bộ lễ phục trang trọng.
Nàng đội một chiếc mũ trướng màu trắng dày nặng, màn lụa trắng phủ kín từ đầu đến chân, dưới ánh mặt trời trắng sáng lóa mắt, như có hào quang thánh khiết, váy có điểm những đóa hoa tím băng, thân hình uyển chuyển, chẳng khác chi tiên nữ không vướng bụi trần. Ngạo mạn, cao quý, chỉ nên nhìn từ xa chứ không thể khinh lạm.
Vị này chính là người khiến hoàng đế mê đắm, nữ thần trên núi Long Hổ, cũng là chủ lễ Tang Tàm năm nay.
Quý phi nương nương.
Các phi tần sau lưng bĩu môi châm chọc, Lâm quý phi lúc nào cũng tỏ vẻ coi thường thế tục, tự xưng là tiên giáng trần, hành sự lập dị, không bao giờ để lộ dung nhan, mỗi lần ra ngoài đều có cẩm y vệ đi theo, vậy mà hoàng đế lại chịu đựng được nàng.
Các đại thần nội các sắc mặt nghiêm trọng, sống chết đối đầu với yêu phi.
Hoàng hậu lúng túng vô cùng, thân là chủ hậu cung mà lễ Tang Tàm phải lùi về phía sau, nhường vị trí cho Lâm Tĩnh Chiếu. Qua một thời gian nữa, hoàng đế e là sẽ đem luôn ngôi hoàng hậu tặng cho Lâm Tĩnh Chiếu.
Giang Tầm và con trai Giang Cảnh Nguyên ngẩng đầu nhìn quý phi nương nương, Lục Vân Tranh và Giang Yểu như tâm linh tương thông, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau.
Quý phi nương nương quả thật rất thần bí.
Đến nay trừ hoàng đế ra, chưa ai từng thấy mặt nàng, nơi nào nàng xuất hiện cũng có đám xưởng vệ kề cận, những thanh đao không chớp mắt khi gϊếŧ người, cắt đứt toàn bộ liên hệ của nàng với thế giới bên ngoài.
Lâm Tĩnh Chiếu đi giữa đám đông, bị vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét, nịnh hót, căm thù, lạnh lẽo bao vây, lòng không gợn sóng, chỉ cảm thấy rùng mình.
Nàng bị màn lụa dày của mũ trướng che kín toàn thân, không thể nhìn rõ bên ngoài, người ngoài cũng không thấy được nàng. Cung Vũ và các xưởng vệ cầm đao đi trước mở đường, nàng lặng lẽ đi sau.
Hai ngày trước, Cung Vũ truyền lời: Hoàng đế muốn nàng với thân phận Hoàng quý phi chủ trì lễ Tang Tàm, tự tay trồng cây nuôi tằm, tiếp nhận sự kính bái của trăm họ, địa điểm là Tiên Nông đàn.
Tiên Nông đàn nằm ngoài hoàng cung, điều đó có nghĩa là nàng sẽ được bước ra khỏi cấm cung, gặp lại người bên ngoài, bao gồm nhưng không giới hạn cha ruột, ca ca và vị hôn phu thanh mai trúc mã Lục Vân Tranh.
Lúc ấy đang bị giam lỏng, nghe tin, đồng tử nàng khẽ giãn ra, hô hấp ngừng lại một nhịp.
Có cơ hội rồi.
Thế nhưng Cung Vũ rất nhanh đã dập tắt hy vọng đó.
Mang đến một chén thuốc câm, không nói rõ lý do, chỉ bảo nàng uống.
“Hoàng thượng ban cho nương nương.”
Trong khoảnh khắc, Lâm Tĩnh Chiếu cứ ngỡ đó là chén rượu độc tứ phong.
Nàng không có lựa chọn nào khác.
Uống xong, cổ họng liền không phát ra âm thanh.
Hoàng đế phòng ngừa nàng thất thố trước công chúng, ban một chén thuốc câm, khiến nàng tạm thời mất giọng.
Lúc này Giang Tầm, Lục Vân Tranh đều ở ngay trước mắt, nàng dưới màn trướng không thể nhận mặt, chỉ đành giả vờ không quen biết, theo đoàn xưởng vệ rời đi.
Đừng nói là mở miệng gọi cha ơi, uống thuốc câm rồi thì đến ho khan cũng chẳng phát ra tiếng.
Sợi dây vô hình buộc chặt nàng, quanh người là cẩm y vệ canh phòng nghiêm ngặt, kẻ nào có ý đồ đều sẽ bị phanh thây ngay lập tức.
Lâm Tĩnh Chiếu đành nuốt lại cảm xúc vào bụng.
Trong tiếng nhạc cổ trang nhã, lễ Tang Tàm chính thức bắt đầu.
Hoàng đế vì bận tế lễ nên đến muộn, Lâm Tĩnh Chiếu liền lấy thân phận Hoàng quý phi trồng cây dâu đầu tiên của mùa xuân. Nói là trồng, thực chất chỉ là xúc ít đất, làm cho có lệ mà thôi.
Quần thần và phu nhân các nhà xem lễ, không khí vui vẻ nhẹ nhàng, ai ai cũng cầu xin Luy Tổ phù hộ năm nay mưa thuận gió hòa.
Lục Vân Tranh với thân phận cận thần chuyên lo lễ nghi đang lên như diều gặp gió, ưỡn ngực ngẩng đầu chen lên trước, thành kính nhìn về phía quý phi nương nương.
Dù gì, việc hắn thăng chức nhanh chóng là nhờ quý phi nương nương ban ân.
Giang Yểu bước tới khoác tay Lục Vân Tranh, chỉ vào cây dâu bật cười như chuông bạc, hành động vô cùng thân mật.
Lục Vân Tranh yêu chiều nhíu mày, tỏ ý không nên thế, rồi nắm lấy tay nàng. Hai người tình ý nồng đậm, lúc nào cũng ghé tai nói chuyện thầm thì.
Phủ Thượng thư và phủ Hàn lâm đã đính hôn, Lục Vân Tranh và Giang Yểu là đôi phu thê tương lai không thể chối cãi.
Lâm Tĩnh Chiếu thu hết cảnh tượng đó vào mắt.
Nàng không thấy được khuôn mặt của cô nương kia, nhưng tiếng nói của người ấy lại giống hệt nàng.
Lúc này, người con gái ấy đang cười khoác tay vị hôn phu của nàng, nũng nịu tựa vào lòng Lục Vân Tranh, không hề kiêng dè mà tận hưởng người chồng chưa cưới của nàng.
Trong quãng thời gian nàng biến mất có người đã thay thế nàng, cướp lấy tên nàng, trở thành Giang Yểu, rồi còn ân ái ngay trước mắt nàng.
Nàng đội một chiếc mũ trướng màu trắng dày nặng, màn lụa trắng phủ kín từ đầu đến chân, dưới ánh mặt trời trắng sáng lóa mắt, như có hào quang thánh khiết, váy có điểm những đóa hoa tím băng, thân hình uyển chuyển, chẳng khác chi tiên nữ không vướng bụi trần. Ngạo mạn, cao quý, chỉ nên nhìn từ xa chứ không thể khinh lạm.
Vị này chính là người khiến hoàng đế mê đắm, nữ thần trên núi Long Hổ, cũng là chủ lễ Tang Tàm năm nay.
Quý phi nương nương.
Các phi tần sau lưng bĩu môi châm chọc, Lâm quý phi lúc nào cũng tỏ vẻ coi thường thế tục, tự xưng là tiên giáng trần, hành sự lập dị, không bao giờ để lộ dung nhan, mỗi lần ra ngoài đều có cẩm y vệ đi theo, vậy mà hoàng đế lại chịu đựng được nàng.
Hoàng hậu lúng túng vô cùng, thân là chủ hậu cung mà lễ Tang Tàm phải lùi về phía sau, nhường vị trí cho Lâm Tĩnh Chiếu. Qua một thời gian nữa, hoàng đế e là sẽ đem luôn ngôi hoàng hậu tặng cho Lâm Tĩnh Chiếu.
Giang Tầm và con trai Giang Cảnh Nguyên ngẩng đầu nhìn quý phi nương nương, Lục Vân Tranh và Giang Yểu như tâm linh tương thông, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau.
Quý phi nương nương quả thật rất thần bí.
Đến nay trừ hoàng đế ra, chưa ai từng thấy mặt nàng, nơi nào nàng xuất hiện cũng có đám xưởng vệ kề cận, những thanh đao không chớp mắt khi gϊếŧ người, cắt đứt toàn bộ liên hệ của nàng với thế giới bên ngoài.
Lâm Tĩnh Chiếu đi giữa đám đông, bị vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét, nịnh hót, căm thù, lạnh lẽo bao vây, lòng không gợn sóng, chỉ cảm thấy rùng mình.
Hai ngày trước, Cung Vũ truyền lời: Hoàng đế muốn nàng với thân phận Hoàng quý phi chủ trì lễ Tang Tàm, tự tay trồng cây nuôi tằm, tiếp nhận sự kính bái của trăm họ, địa điểm là Tiên Nông đàn.
Tiên Nông đàn nằm ngoài hoàng cung, điều đó có nghĩa là nàng sẽ được bước ra khỏi cấm cung, gặp lại người bên ngoài, bao gồm nhưng không giới hạn cha ruột, ca ca và vị hôn phu thanh mai trúc mã Lục Vân Tranh.
Lúc ấy đang bị giam lỏng, nghe tin, đồng tử nàng khẽ giãn ra, hô hấp ngừng lại một nhịp.
Có cơ hội rồi.
Thế nhưng Cung Vũ rất nhanh đã dập tắt hy vọng đó.
Mang đến một chén thuốc câm, không nói rõ lý do, chỉ bảo nàng uống.
Trong khoảnh khắc, Lâm Tĩnh Chiếu cứ ngỡ đó là chén rượu độc tứ phong.
Nàng không có lựa chọn nào khác.
Uống xong, cổ họng liền không phát ra âm thanh.
Hoàng đế phòng ngừa nàng thất thố trước công chúng, ban một chén thuốc câm, khiến nàng tạm thời mất giọng.
Lúc này Giang Tầm, Lục Vân Tranh đều ở ngay trước mắt, nàng dưới màn trướng không thể nhận mặt, chỉ đành giả vờ không quen biết, theo đoàn xưởng vệ rời đi.
Đừng nói là mở miệng gọi cha ơi, uống thuốc câm rồi thì đến ho khan cũng chẳng phát ra tiếng.
Sợi dây vô hình buộc chặt nàng, quanh người là cẩm y vệ canh phòng nghiêm ngặt, kẻ nào có ý đồ đều sẽ bị phanh thây ngay lập tức.
Lâm Tĩnh Chiếu đành nuốt lại cảm xúc vào bụng.
Trong tiếng nhạc cổ trang nhã, lễ Tang Tàm chính thức bắt đầu.
Hoàng đế vì bận tế lễ nên đến muộn, Lâm Tĩnh Chiếu liền lấy thân phận Hoàng quý phi trồng cây dâu đầu tiên của mùa xuân. Nói là trồng, thực chất chỉ là xúc ít đất, làm cho có lệ mà thôi.
Quần thần và phu nhân các nhà xem lễ, không khí vui vẻ nhẹ nhàng, ai ai cũng cầu xin Luy Tổ phù hộ năm nay mưa thuận gió hòa.
Lục Vân Tranh với thân phận cận thần chuyên lo lễ nghi đang lên như diều gặp gió, ưỡn ngực ngẩng đầu chen lên trước, thành kính nhìn về phía quý phi nương nương.
Dù gì, việc hắn thăng chức nhanh chóng là nhờ quý phi nương nương ban ân.
Giang Yểu bước tới khoác tay Lục Vân Tranh, chỉ vào cây dâu bật cười như chuông bạc, hành động vô cùng thân mật.
Lục Vân Tranh yêu chiều nhíu mày, tỏ ý không nên thế, rồi nắm lấy tay nàng. Hai người tình ý nồng đậm, lúc nào cũng ghé tai nói chuyện thầm thì.
Phủ Thượng thư và phủ Hàn lâm đã đính hôn, Lục Vân Tranh và Giang Yểu là đôi phu thê tương lai không thể chối cãi.
Lâm Tĩnh Chiếu thu hết cảnh tượng đó vào mắt.
Nàng không thấy được khuôn mặt của cô nương kia, nhưng tiếng nói của người ấy lại giống hệt nàng.
Lúc này, người con gái ấy đang cười khoác tay vị hôn phu của nàng, nũng nịu tựa vào lòng Lục Vân Tranh, không hề kiêng dè mà tận hưởng người chồng chưa cưới của nàng.
Trong quãng thời gian nàng biến mất có người đã thay thế nàng, cướp lấy tên nàng, trở thành Giang Yểu, rồi còn ân ái ngay trước mắt nàng.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
