0 chữ
Chương 29
Chương 29: Lục Vân Tranh vì nàng mà dâng tấu
Giang Tầm vẫn kiên quyết: “Quốc pháp là trên hết!”
Lâm Tĩnh Chiếu nghe rõ từng lời Chu Tấn nói, đều nhắc đến mình, quả thực hắn đang định nương tay. Giờ nàng mới hiểu những gì hắn nói trước đó là “đã có chỉ” không phải lời suông. Hắn đã quyết định xử Triệu cô cô nhẹ tội, nhưng nội các vẫn quyết liệt chống đối.
Nàng vốn chẳng thù oán gì với nội các, mà nội các lại quyết lấy nàng làm địch.
Nhưng nghĩ cho kỹ, nguồn cơn vẫn là vì nàng bị giam trong cung, trở thành quý phi, phụ thân nàng không hay biết sự tình, mới vô tình đứng ở phía đối địch.
Người nàng thực sự nên oán hận chính là vị đế vương kia.
Nàng vừa định mở miệng gọi cha, thì bị lưỡi dao của cẩm y vệ nâng cằm lên, băng lạnh rợn người.
Thật trớ trêu, vị quý phi bị nói là “được sủng ái quá mức” lại đang quỳ như con kiến, bị đao kề cổ, còn người kia vẫn ngồi trên long tọa thao thao bất tuyệt, nói những lời yêu chiều vô căn cứ.
Giang Tầm giành lại thế chủ động, tiếp tục thăm dò: “Nữ phạm nhân nhiều lần đem đồ ngự ban trong cung đi bán, sau lưng ắt có kẻ xúi giục. Có khi chính là Lâm quý phi…”
Lời chưa dứt, Chu Tấn đã lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện này đến đây thôi.”
Giang Tầm nghẹn họng.
Hoàng thượng yêu thê như mạng, tất nhiên sẽ bảo vệ đến cùng. Lâm quý phi là cấm kỵ tối thượng trong hậu cung. Muốn kéo nàng xuống bằng một Triệu cô cô nhỏ nhoi đúng là vọng tưởng.
Giang Tầm đành đổi hướng: “Bệ hạ, việc phong tôn hiệu cho quý phi nương nương, thần đẳng đã bàn lại, vẫn giữ nguyên kiến nghị cũ. Các vị trong nội các đều cho rằng thêm chữ ‘Hoàng’ là không thích hợp.”
Chu Tấn nheo mắt, hỏi lại đầy ẩn ý: “Ồ? Xem ra ý của Giang thượng thư không giống ý của con rể mình nhỉ?”
Giang Tầm chưa hiểu: “Cái gì?”
Chu Tấn không nói thêm, chỉ phất tay, một tấu chương bay như tuyết rơi xuống.
Giang Tầm nhặt lên xem, thì ra là do con rể ông Lục Vân Tranh tiến sĩ tam bảng, viết một bài tấu dài, biện luận việc phong Lâm thị làm Hoàng quý phi là hợp tình hợp lý.
Trong tấu, Lục Vân Tranh khẳng định quý phi nương nương vô tội, toàn bộ văn võ bá quan vì tư tâm mà công kích nàng, đều chịu sự sai khiến của Thái hậu.
Giọng Chu Tấn lúc này sắc lạnh đáng sợ: “Chiếu theo lời trong tấu, phong Hoàng quý phi là hợp tình hợp lý, thế các khanh vì cớ gì còn dám làm trái trẫm?”
Giang Tầm hoàn toàn không lường trước, bị bản tấu của Lục Vân Tranh làm cho chấn động. Ông đã mắng con rể một trận, vậy mà hắnnkhông nghe, còn cả gan dâng tấu lên thánh thượng.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Chiếu cũng tái nhợt như tờ giấy.
Lục Vân Tranh vì nàng mà dâng tấu.
Tiếc thay, Lục Vân Tranh không phải muốn cứu nàng, mà là liều mình dốc sức tranh đấu cho nàng được phong làm Hoàng quý phi, là đang đẩy nàng về phía vực thẳm.
Nàng là Giang Yểu, là Giang Yểu! Trong lòng đã gào thét hàng nghìn lần, nhưng không một ai nghe thấy.
Chỉ cần phụ thân và ca ca chịu bước thêm một bước, nhìn về phía này, họ sẽ nhận ra gương mặt thân quen ấy, sẽ đưa nàng thoát khỏi hoàng cung.
Nhưng bước ấy đã bị ngăn chặn hoàn toàn.
Vì chuyện phong Hoàng quý phi, nội các do phụ thân nàng đứng đầu và Lục Vân Tranh đã trở thành thế lực đối đầu. Phụ thân bị chính con rể mình phản bội, tâm phòng sụp đổ, hoàn toàn trúng kế của vị đế vương áo xanh kia.
Còn nàng chẳng thể nói gì, chẳng thể làm gì. Đao lưỡi sáng loáng đang đặt bên cổ, chỉ cần hơi động là máu chảy đầu rơi. Cung Vũ lãnh khốc vô tình, là công cụ gϊếŧ người của hoàng đế.
Giang Tầm run rẩy ôm lấy bản tấu, vừa giận vừa sợ, lúng túng không biết phải làm gì.
Giang Cảnh Nguyên cúi đầu thật sâu, không dám nói một lời.
“Thần… vi thần… dạy con không nghiêm… bệ hạ…”
Chu Tấn nói, giọng có phần châm chọc: “Có được người con rể như vậy là phúc của thượng thư. Con rể chưa hẳn thua cha vợ, mà có khi còn biết phân rõ phải trái hơn. Thượng thư không cần dạy bảo nữa.”
Lâm Tĩnh Chiếu nghe rõ từng lời Chu Tấn nói, đều nhắc đến mình, quả thực hắn đang định nương tay. Giờ nàng mới hiểu những gì hắn nói trước đó là “đã có chỉ” không phải lời suông. Hắn đã quyết định xử Triệu cô cô nhẹ tội, nhưng nội các vẫn quyết liệt chống đối.
Nàng vốn chẳng thù oán gì với nội các, mà nội các lại quyết lấy nàng làm địch.
Nhưng nghĩ cho kỹ, nguồn cơn vẫn là vì nàng bị giam trong cung, trở thành quý phi, phụ thân nàng không hay biết sự tình, mới vô tình đứng ở phía đối địch.
Người nàng thực sự nên oán hận chính là vị đế vương kia.
Nàng vừa định mở miệng gọi cha, thì bị lưỡi dao của cẩm y vệ nâng cằm lên, băng lạnh rợn người.
Thật trớ trêu, vị quý phi bị nói là “được sủng ái quá mức” lại đang quỳ như con kiến, bị đao kề cổ, còn người kia vẫn ngồi trên long tọa thao thao bất tuyệt, nói những lời yêu chiều vô căn cứ.
Lời chưa dứt, Chu Tấn đã lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện này đến đây thôi.”
Giang Tầm nghẹn họng.
Hoàng thượng yêu thê như mạng, tất nhiên sẽ bảo vệ đến cùng. Lâm quý phi là cấm kỵ tối thượng trong hậu cung. Muốn kéo nàng xuống bằng một Triệu cô cô nhỏ nhoi đúng là vọng tưởng.
Giang Tầm đành đổi hướng: “Bệ hạ, việc phong tôn hiệu cho quý phi nương nương, thần đẳng đã bàn lại, vẫn giữ nguyên kiến nghị cũ. Các vị trong nội các đều cho rằng thêm chữ ‘Hoàng’ là không thích hợp.”
Chu Tấn nheo mắt, hỏi lại đầy ẩn ý: “Ồ? Xem ra ý của Giang thượng thư không giống ý của con rể mình nhỉ?”
Chu Tấn không nói thêm, chỉ phất tay, một tấu chương bay như tuyết rơi xuống.
Giang Tầm nhặt lên xem, thì ra là do con rể ông Lục Vân Tranh tiến sĩ tam bảng, viết một bài tấu dài, biện luận việc phong Lâm thị làm Hoàng quý phi là hợp tình hợp lý.
Trong tấu, Lục Vân Tranh khẳng định quý phi nương nương vô tội, toàn bộ văn võ bá quan vì tư tâm mà công kích nàng, đều chịu sự sai khiến của Thái hậu.
Giọng Chu Tấn lúc này sắc lạnh đáng sợ: “Chiếu theo lời trong tấu, phong Hoàng quý phi là hợp tình hợp lý, thế các khanh vì cớ gì còn dám làm trái trẫm?”
Giang Tầm hoàn toàn không lường trước, bị bản tấu của Lục Vân Tranh làm cho chấn động. Ông đã mắng con rể một trận, vậy mà hắnnkhông nghe, còn cả gan dâng tấu lên thánh thượng.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Chiếu cũng tái nhợt như tờ giấy.
Tiếc thay, Lục Vân Tranh không phải muốn cứu nàng, mà là liều mình dốc sức tranh đấu cho nàng được phong làm Hoàng quý phi, là đang đẩy nàng về phía vực thẳm.
Nàng là Giang Yểu, là Giang Yểu! Trong lòng đã gào thét hàng nghìn lần, nhưng không một ai nghe thấy.
Chỉ cần phụ thân và ca ca chịu bước thêm một bước, nhìn về phía này, họ sẽ nhận ra gương mặt thân quen ấy, sẽ đưa nàng thoát khỏi hoàng cung.
Nhưng bước ấy đã bị ngăn chặn hoàn toàn.
Vì chuyện phong Hoàng quý phi, nội các do phụ thân nàng đứng đầu và Lục Vân Tranh đã trở thành thế lực đối đầu. Phụ thân bị chính con rể mình phản bội, tâm phòng sụp đổ, hoàn toàn trúng kế của vị đế vương áo xanh kia.
Còn nàng chẳng thể nói gì, chẳng thể làm gì. Đao lưỡi sáng loáng đang đặt bên cổ, chỉ cần hơi động là máu chảy đầu rơi. Cung Vũ lãnh khốc vô tình, là công cụ gϊếŧ người của hoàng đế.
Giang Tầm run rẩy ôm lấy bản tấu, vừa giận vừa sợ, lúng túng không biết phải làm gì.
Giang Cảnh Nguyên cúi đầu thật sâu, không dám nói một lời.
“Thần… vi thần… dạy con không nghiêm… bệ hạ…”
Chu Tấn nói, giọng có phần châm chọc: “Có được người con rể như vậy là phúc của thượng thư. Con rể chưa hẳn thua cha vợ, mà có khi còn biết phân rõ phải trái hơn. Thượng thư không cần dạy bảo nữa.”
3
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
