0 chữ
Chương 19
Chương 19: Phản bội
Phùng thị im lặng hồi lâu. Việc trai giới cầu đạo của bệ hạ vốn là cấm kỵ, không tiện bàn luận riêng. Bà chỉ nói: “Dù sao đi nữa, sắc phong phi tần cũng là chuyện trong hậu cung, nội các nhúng tay vào chẳng phải vượt giới rồi sao?”
Giang Tầm day trán: “Vấn đề là bệ hạ nhất định muốn thêm chữ ‘Hoàng’ vào trước quý phi. Thêm một chữ thôi mà ảnh hưởng đến Thái hậu và Hoàng hậu, chuyện riêng trong cung liền biến thành đại sự triều đình, nội các không thể không can thiệp.”
Phùng thị nói: “Bệ hạ đọc sách nhiều, còn trẻ, lại thông minh, đã hạ quyết tâm thì khó mà lay chuyển.”
Giang Tầm than: “Đúng vậy.”
Chu Hữu Khiêm đẩy củ khoai nóng vào tay ông, bảo ông viết tấu chương phản đối việc sắc phong Lâm thị.
Kết quả, Chu Hữu Khiêm vẫn yên vị làm thủ phụ, còn ông thì bị bệ hạ lạnh nhạt, tiền đồ tiêu tan.
Phùng thị bất mãn: “Chu Hữu Khiêm rõ ràng là gài bẫy lão gia. Lão gia dâng cho ông ta bao nhiêu bạc vàng, thế mà chẳng hề che chở gì cả.”
Giang Tầm vội ngăn: “Những lời này cũng dám nói ra sao? Mau im miệng.”
Phùng thị không chịu dừng, tiếp tục: “Chim khôn chọn cành mà đậu, Chu Hữu Khiêm chẳng phải người để nương tựa. Thϊếp đã khuyên lão gia đổi sang cành khác, nhưng lão gia chẳng chịu nghe.”
Giang Tầm trong lòng chua xót. Để được điều từ Kim Lăng trở về kinh, ông quả thật đã dốc hết gia sản dâng biếu thủ phụ Chu Hữu Khiêm, chẳng thiếu gì. Nghĩ rằng ôm được cây đại thụ thì sẽ được che mát, nào ngờ Chu Hữu Khiêm chẳng thèm để mắt đến ông, luôn tỏ vẻ thanh cao, không hề muốn kết giao với một nho sĩ lụn bại như ông.
Cũng đúng, ông đỗ tiến sĩ sớm hơn Chu Hữu Khiêm mười năm, vậy mà lại thua kém người ta xa. Quan trường vốn là nơi phân chia địa vị, ông loại người thất thế chỉ có thể cúi đầu gánh tội thay cho kẻ khác.
“Bà nói thì dễ, có bao nhiêu cây đại thụ để ôm chứ!”
Quan trường là một tấm lưới khổng lồ được dệt từ ân tình và quan hệ cũ, Chu Hữu Khiêm là đứng đầu văn thần, thiên hạ này chỉ có một người như vậy.
“Lão gia hồ đồ rồi. Làm thần thì mãi mãi vẫn là thần, giỏi đến đâu cũng chỉ là thần. Sao không quay đầu, trực tiếp phò trợ thiên tử thực sự nơi điện Kim Loan? Khi đó muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, còn ai dám xem thường lão gia?”
Giang Tầm vô thức nhíu mày: “Bà đang nói…”
Ý bà là đến gần bên bệ hạ, giúp người sắc phong Hoàng quý phi.
Phùng thị khẽ gật đầu.
“Bà có biết chuyện này có nghĩa là gì không!” Giang Tầm quát lên.
Là phản bội, là trở mặt với cả giới văn thần.
Phùng thị biện giải: “Thϊếp thân chỉ là đàn bà, chẳng hiểu chuyện triều chính, nhưng thϊếp biết dù các thần tử tranh cãi đến đâu, cuối cùng cũng là bệ hạ đưa ra câu trả lời.”
Đã là chó phục vụ người khác thì chẳng cần nói đến tôn nghiêm. Chủ nhân thích gì thì đúng cái đó, trắng thành đen, đen thành trắng. Đúng sai không quan trọng bằng tiền đồ của mình.
Chẳng phải là như vậy sao?
Giang Tầm liên tục ra hiệu bảo bà im miệng.
Bệ hạ tuy còn trẻ, nhưng lòng sáng như nhật nguyệt. Nếu thực sự muốn trung thành, thì phải là lòng trung xuất phát từ tâm. Còn nếu chỉ là kẻ đón gió trở cờ, kết cục chắc chắn chẳng ra gì.
Ít nhất hiện tại, chuyện phản bội lúc nguy nan ông chưa dám làm.
…
Giữa trưa.
Con gái của Giang Tầm là Giang Yểu buồn bã, buổi chiều chẳng có gì làm, nàng cầm kiếm luyện nơi sân viện, múa đến mức cành gãy hoa rơi.
Một tỳ nữ đến hỏi han mới biết thì ra Giang Yểu tìm mãi vẫn không thấy vị hôn phu Lục Vân Tranh.
Lục Vân Tranh là vị hôn phu của Giang Yểu, hai người là thanh mai trúc mã, đã có với nhau gần mười hai năm tình ý. Giang Yểu rất hay dính lấy chàng, nửa khắc cũng chẳng muốn rời xa.
“Hôm nay Lục Lang được nghỉ một ngày, đã hứa sẽ cùng ta đến thư trai. Giờ lại biến mất tăm, nhất định là lại đi làm việc rồi. Trong lòng chàng, ta vẫn không quan trọng bằng con đường quan lộ của chàng.”
Giang Tầm day trán: “Vấn đề là bệ hạ nhất định muốn thêm chữ ‘Hoàng’ vào trước quý phi. Thêm một chữ thôi mà ảnh hưởng đến Thái hậu và Hoàng hậu, chuyện riêng trong cung liền biến thành đại sự triều đình, nội các không thể không can thiệp.”
Phùng thị nói: “Bệ hạ đọc sách nhiều, còn trẻ, lại thông minh, đã hạ quyết tâm thì khó mà lay chuyển.”
Giang Tầm than: “Đúng vậy.”
Chu Hữu Khiêm đẩy củ khoai nóng vào tay ông, bảo ông viết tấu chương phản đối việc sắc phong Lâm thị.
Kết quả, Chu Hữu Khiêm vẫn yên vị làm thủ phụ, còn ông thì bị bệ hạ lạnh nhạt, tiền đồ tiêu tan.
Giang Tầm vội ngăn: “Những lời này cũng dám nói ra sao? Mau im miệng.”
Phùng thị không chịu dừng, tiếp tục: “Chim khôn chọn cành mà đậu, Chu Hữu Khiêm chẳng phải người để nương tựa. Thϊếp đã khuyên lão gia đổi sang cành khác, nhưng lão gia chẳng chịu nghe.”
Giang Tầm trong lòng chua xót. Để được điều từ Kim Lăng trở về kinh, ông quả thật đã dốc hết gia sản dâng biếu thủ phụ Chu Hữu Khiêm, chẳng thiếu gì. Nghĩ rằng ôm được cây đại thụ thì sẽ được che mát, nào ngờ Chu Hữu Khiêm chẳng thèm để mắt đến ông, luôn tỏ vẻ thanh cao, không hề muốn kết giao với một nho sĩ lụn bại như ông.
Cũng đúng, ông đỗ tiến sĩ sớm hơn Chu Hữu Khiêm mười năm, vậy mà lại thua kém người ta xa. Quan trường vốn là nơi phân chia địa vị, ông loại người thất thế chỉ có thể cúi đầu gánh tội thay cho kẻ khác.
Quan trường là một tấm lưới khổng lồ được dệt từ ân tình và quan hệ cũ, Chu Hữu Khiêm là đứng đầu văn thần, thiên hạ này chỉ có một người như vậy.
“Lão gia hồ đồ rồi. Làm thần thì mãi mãi vẫn là thần, giỏi đến đâu cũng chỉ là thần. Sao không quay đầu, trực tiếp phò trợ thiên tử thực sự nơi điện Kim Loan? Khi đó muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, còn ai dám xem thường lão gia?”
Giang Tầm vô thức nhíu mày: “Bà đang nói…”
Ý bà là đến gần bên bệ hạ, giúp người sắc phong Hoàng quý phi.
Phùng thị khẽ gật đầu.
“Bà có biết chuyện này có nghĩa là gì không!” Giang Tầm quát lên.
Là phản bội, là trở mặt với cả giới văn thần.
Phùng thị biện giải: “Thϊếp thân chỉ là đàn bà, chẳng hiểu chuyện triều chính, nhưng thϊếp biết dù các thần tử tranh cãi đến đâu, cuối cùng cũng là bệ hạ đưa ra câu trả lời.”
Chẳng phải là như vậy sao?
Giang Tầm liên tục ra hiệu bảo bà im miệng.
Bệ hạ tuy còn trẻ, nhưng lòng sáng như nhật nguyệt. Nếu thực sự muốn trung thành, thì phải là lòng trung xuất phát từ tâm. Còn nếu chỉ là kẻ đón gió trở cờ, kết cục chắc chắn chẳng ra gì.
Ít nhất hiện tại, chuyện phản bội lúc nguy nan ông chưa dám làm.
…
Giữa trưa.
Con gái của Giang Tầm là Giang Yểu buồn bã, buổi chiều chẳng có gì làm, nàng cầm kiếm luyện nơi sân viện, múa đến mức cành gãy hoa rơi.
Một tỳ nữ đến hỏi han mới biết thì ra Giang Yểu tìm mãi vẫn không thấy vị hôn phu Lục Vân Tranh.
Lục Vân Tranh là vị hôn phu của Giang Yểu, hai người là thanh mai trúc mã, đã có với nhau gần mười hai năm tình ý. Giang Yểu rất hay dính lấy chàng, nửa khắc cũng chẳng muốn rời xa.
“Hôm nay Lục Lang được nghỉ một ngày, đã hứa sẽ cùng ta đến thư trai. Giờ lại biến mất tăm, nhất định là lại đi làm việc rồi. Trong lòng chàng, ta vẫn không quan trọng bằng con đường quan lộ của chàng.”
3
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
