0 chữ
Chương 16
Chương 16: Hoàng thượng sa vào tà đạo, là đại họa cho giang sơn xã tắc
Văn Uyên các.
Vài vị đại học sĩ đồng loạt hướng đến cung Hiển Thanh, thần sắc nghiêm túc, bước đi gấp gáp.
Sáng nay hoàng thượng lệnh cho Lễ bộ nghị bàn vị phận của Lâm thị, muốn thêm cho nàng hiệu “Hoàng”, tức là phong làm Hoàng quý phi.
Nhắc đến Lâm thị không ai không biết, hoàng thượng một mình đối đầu bá quan, đưa nàng vào cung ngay từ cổng Đại Minh, độc sủng không ai sánh kịp, nghi lễ đón dâu còn hơn cả hoàng hậu. Hoàng thượng vì nàng mà hóa thành một người trượng phu điển hình, yêu chiều đến cực điểm.
“Hoàng thượng nay ẩn mình nơi thâm cung, mê muội đạo pháp, say đắm nữ sắc, chẳng đoái hoài đến xã tắc giang sơn.” Tể tướng Chu Hữu Khiêm nghiêm nghị nói: “Chúng thần tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Khuyên can quân vương là trách nhiệm của chúng thần.”
Thứ tướng Trương Tử Ngang than rằng: “Lâm thị quả là tai họa, trong hậu cung ngạo mạn không ai kiềm chế nổi, vô lễ với thái hậu và hoàng hậu, khiến cục diện rối ren.”
Thượng thư Hình bộ Lữ Tông Di nói: “Điều nguy hại nhất là nàng ta quyến rũ hoàng thượng ngày ngày hành đạo, mê luyến huyễn thuật trường sinh bất tử, viết Thanh từ để lấy lòng. Hoàng thượng đã là vạn tuế, thiên hạ nào có người thực sự bất tử?”
Chúng thần đều bất mãn với Lâm thị.
Họ là đám lão thần phụ chính từ thời tiên hoàng, từng đấu thái giám, dọn hoàng trang, thanh lý ruộng đất, soạn di chiếu tiên hoàng và chiếu lên ngôi cho tân đế. Tể tướng Chu Hữu Khiêm còn là nguyên lão ba triều, lão luyện già dặn.
Nói trắng ra, hoàng đế là do họ chọn. Khi họ tung hoành nơi triều đình, hoàng đế còn là thế tử vô danh nơi đất phong.
Năm xưa họ cùng thái hậu lập hoàng đế kế vị, thấy hắn tuổi trẻ căn cơ nông, tưởng sẽ là minh quân. Nào ngờ lên ngôi rồi lại mê đắm tu tiên luyện đạo, tìm đạo sĩ khắp nơi, đến cả triều sớm cũng đếm trên đầu ngón tay.
Hoàng thượng sa vào tà đạo, là đại họa cho giang sơn xã tắc.
Mấy vị đại học sĩ đã bàn bạc xong, cùng tiến vào cung Hiển Thanh.
Vừa vào điện hành lễ xong, tể tướng Chu Hữu Khiêm là người đầu tiên mở lời: “Đầu xuân, trời đỏ rực, thiên tượng không lành. Sách Dịch có nói trời đỏ là điềm nữ chủ thịnh, sợ có hậu cung can chính, hại nước. Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
Từ phi đến quý phi đã là tột đỉnh hậu cung, nếu còn thêm chữ “Hoàng” thì e rằng vị trí chính cung hoàng hậu sẽ bị lung lay.
Thượng thư Lễ bộ Giang Tầm dâng tấu: “Thần cùng các đại thần đã bàn lại vị phận thích hợp của Lâm thị, khẩn cầu bệ hạ xem xét minh giám.”
Khói đàn hương cuộn tròn, bên trong lụa xanh mờ mịt, quân vương ngồi trên đài Thái Cực âm dương đen trắng, bóng lưng bất động như núi.
Tấu chương của Lễ bộ dường như hắn chẳng buồn nhìn, càng im lặng lại càng không dễ bị thao túng, ngược lại, khiến người ta cảm thấy ẩn chứa một uy thế khủng khϊếp không cần lời.
Hiện tại, hoàng thượng đã nắm quyền tối thượng trong tay, không còn là vị quân vương dè dặt khi mới lên ngôi. Hắn đã quen dùng thủ đoạn cứng rắn để chế ngự bá quan, nhổ tận gốc mọi dị nghị. Tấu chương nội các phê chuẩn mà không được hoàng đế phê hồng, cũng chẳng khác gì giấy vụn.
Thượng thư Lễ bộ Giang Tầm vẫn quỳ nguyên tại chỗ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, tiến thoái lưỡng nan. Vốn là người nhát gan, xưa nay chỉ như kẻ theo đuôi trong đám đại thần, nay đã ngoài sáu mươi tuổi, ông càng sợ tai họa từ trên trời rơi xuống.
Kết quả tấu nghị đương nhiên không làm hoàng thượng vừa lòng, bọn họ chỉ dâng tấu phong Lâm thị làm “phi”, lại còn không thêm tôn hiệu. Nếu hoàng thượng nổi giận giáng tội, người đầu tiên bị xử chính là kẻ đã chấp bút tấu này là ông. Gần đây những kẻ phản đối Lâm thị đều bị hoàng thượng xử lý như sấm sét, ngay cả hoàng hậu cũng bị cấm túc, khiến người người trong triều thấp thỏm bất an.
Bầu không khí lặng ngắt một lúc lâu.
Tể tướng Chu Hữu Khiêm thấy vậy, lại một lần nữa khuyên can: “Bệ hạ, yêu phi hại nước, phong làm ‘phi’ đã là quá cao. Nay lại thêm chữ ‘Hoàng’, e rằng sẽ khiến liệt tổ liệt tông nơi chín suối oán giận!”
Vài vị đại học sĩ đồng loạt hướng đến cung Hiển Thanh, thần sắc nghiêm túc, bước đi gấp gáp.
Sáng nay hoàng thượng lệnh cho Lễ bộ nghị bàn vị phận của Lâm thị, muốn thêm cho nàng hiệu “Hoàng”, tức là phong làm Hoàng quý phi.
Nhắc đến Lâm thị không ai không biết, hoàng thượng một mình đối đầu bá quan, đưa nàng vào cung ngay từ cổng Đại Minh, độc sủng không ai sánh kịp, nghi lễ đón dâu còn hơn cả hoàng hậu. Hoàng thượng vì nàng mà hóa thành một người trượng phu điển hình, yêu chiều đến cực điểm.
“Hoàng thượng nay ẩn mình nơi thâm cung, mê muội đạo pháp, say đắm nữ sắc, chẳng đoái hoài đến xã tắc giang sơn.” Tể tướng Chu Hữu Khiêm nghiêm nghị nói: “Chúng thần tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Khuyên can quân vương là trách nhiệm của chúng thần.”
Thượng thư Hình bộ Lữ Tông Di nói: “Điều nguy hại nhất là nàng ta quyến rũ hoàng thượng ngày ngày hành đạo, mê luyến huyễn thuật trường sinh bất tử, viết Thanh từ để lấy lòng. Hoàng thượng đã là vạn tuế, thiên hạ nào có người thực sự bất tử?”
Chúng thần đều bất mãn với Lâm thị.
Họ là đám lão thần phụ chính từ thời tiên hoàng, từng đấu thái giám, dọn hoàng trang, thanh lý ruộng đất, soạn di chiếu tiên hoàng và chiếu lên ngôi cho tân đế. Tể tướng Chu Hữu Khiêm còn là nguyên lão ba triều, lão luyện già dặn.
Nói trắng ra, hoàng đế là do họ chọn. Khi họ tung hoành nơi triều đình, hoàng đế còn là thế tử vô danh nơi đất phong.
Hoàng thượng sa vào tà đạo, là đại họa cho giang sơn xã tắc.
Mấy vị đại học sĩ đã bàn bạc xong, cùng tiến vào cung Hiển Thanh.
Vừa vào điện hành lễ xong, tể tướng Chu Hữu Khiêm là người đầu tiên mở lời: “Đầu xuân, trời đỏ rực, thiên tượng không lành. Sách Dịch có nói trời đỏ là điềm nữ chủ thịnh, sợ có hậu cung can chính, hại nước. Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
Từ phi đến quý phi đã là tột đỉnh hậu cung, nếu còn thêm chữ “Hoàng” thì e rằng vị trí chính cung hoàng hậu sẽ bị lung lay.
Thượng thư Lễ bộ Giang Tầm dâng tấu: “Thần cùng các đại thần đã bàn lại vị phận thích hợp của Lâm thị, khẩn cầu bệ hạ xem xét minh giám.”
Tấu chương của Lễ bộ dường như hắn chẳng buồn nhìn, càng im lặng lại càng không dễ bị thao túng, ngược lại, khiến người ta cảm thấy ẩn chứa một uy thế khủng khϊếp không cần lời.
Hiện tại, hoàng thượng đã nắm quyền tối thượng trong tay, không còn là vị quân vương dè dặt khi mới lên ngôi. Hắn đã quen dùng thủ đoạn cứng rắn để chế ngự bá quan, nhổ tận gốc mọi dị nghị. Tấu chương nội các phê chuẩn mà không được hoàng đế phê hồng, cũng chẳng khác gì giấy vụn.
Thượng thư Lễ bộ Giang Tầm vẫn quỳ nguyên tại chỗ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, tiến thoái lưỡng nan. Vốn là người nhát gan, xưa nay chỉ như kẻ theo đuôi trong đám đại thần, nay đã ngoài sáu mươi tuổi, ông càng sợ tai họa từ trên trời rơi xuống.
Kết quả tấu nghị đương nhiên không làm hoàng thượng vừa lòng, bọn họ chỉ dâng tấu phong Lâm thị làm “phi”, lại còn không thêm tôn hiệu. Nếu hoàng thượng nổi giận giáng tội, người đầu tiên bị xử chính là kẻ đã chấp bút tấu này là ông. Gần đây những kẻ phản đối Lâm thị đều bị hoàng thượng xử lý như sấm sét, ngay cả hoàng hậu cũng bị cấm túc, khiến người người trong triều thấp thỏm bất an.
Bầu không khí lặng ngắt một lúc lâu.
Tể tướng Chu Hữu Khiêm thấy vậy, lại một lần nữa khuyên can: “Bệ hạ, yêu phi hại nước, phong làm ‘phi’ đã là quá cao. Nay lại thêm chữ ‘Hoàng’, e rằng sẽ khiến liệt tổ liệt tông nơi chín suối oán giận!”
3
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
