0 chữ
Chương 13
Chương 13: Tốt nhất là như vậy
Lò hương mờ khói vương vấn, ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, phủ lên lưng nàng đang khẽ khom xuống. Không gian xung quanh im ắng như tờ.
Càng là thời khắc then chốt, bầu không khí lại càng trở nên căng cứng.
Chu Tấn liếc nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: “Nàng biết thân phận mình là gì chứ?”
Lâm Tĩnh Chiếu nhẹ giọng đáp: “Biết.”
Hắn nói: “Biết là tốt. Phi tần trong cung, từ trước đến nay đều lấy cung làm nhà.”
Lâm Tĩnh Chiếu chợt siết chặt tay áo, cảm giác thất vọng nặng nề rơi thẳng xuống đáy lòng, nàng vốn cũng không hy vọng gì ở câu hỏi ấy.
Trước khi vụ án cũ kia được làm sáng tỏ, nàng bắt buộc phải ở lại trong cung để phối hợp điều tra, chấp nhận thân phận hoàng phi mà người ban cho.
Nhưng không ai từng hỏi nàng có bằng lòng hay không.
Lâm Tĩnh Chiếu cất giọng buồn bã: “Xin bệ hạ khai ân, thần thϊếp mang trong mình trọng bệnh, có lẽ một ngày nào đó sẽ buông tay rời cõi đời. Nếu khi ấy còn chưa được gặp lại phụ thân lần cuối…”
Nàng cố tình nói bệnh trạng của mình trầm trọng hơn thực tế.
Chu Tấn ôn hòa từ chối: “Trong cung có thái y chữa trị cho nàng, cần gì phải lo thân thể không khỏi.”
Lâm Tĩnh Chiếu khẽ nói: “Nhưng thần thϊếp…”
Hắn cắt lời: “Hay là, nàng không muốn làm hoàng phi này?”
Sự lãnh đạm của hắn như một thứ vũ khí chuyên chế đối với kẻ yếu, lạnh lẽo mà bén nhọn như mũi kim. Một sinh vật chính trị vô tình, phản vấn của hắn chẳng khác nào tra hỏi đám đại thần trong triều.
Chức vị hoàng phi đối với hắn mà nói chỉ là một cái danh mà thôi, không mang theo ý nghĩa khác. Hắn chỉ ban cho nàng một danh phận, chứ chưa từng thực sự có tình ý gì với nàng.
Những lời còn lại của Lâm Tĩnh Chiếu nghẹn lại trong cổ họng, không cần thiết phải biện bạch thêm nữa.
Nàng hiểu chuyện, đáp khẽ: “Thần thϊếp không dám.”
Hắn lại hỏi: “Không dám? Nhưng có muốn không?”
Ngực Lâm Tĩnh Chiếu trĩu nặng. Không sống trong hoàng cung thì cũng chỉ còn con đường quay về ngục chiếu đen tối và ô uế kia.
Nàng một lần nữa biểu đạt trung tâm: “Được tiến cung làm hoàng phi, hầu hạ bệ hạ là phúc phần lớn lao của thần thϊếp. Thần thϊếp luôn mong mỏi được diện kiến thiên nhan, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện.”
Chu Tấn bật cười, giọng điệu mang theo nghi ngờ: “Vậy sao?”
Dường như tin nàng, lại dường như không tin chút nào.
Lâm Tĩnh Chiếu cúi đầu, không nói nữa.
Dưới lớp tay áo mỏng manh như sương trắng, lờ mờ lộ ra chấm thủ cung sa đỏ tươi trên mu bàn tay.
Chốc lát sau, nàng không dám im lặng quá lâu, lại lên tiếng: “Vâng, mỗi một lời thần thϊếp nói đều là thật lòng. Có thể hầu hạ bệ hạ là vận may lớn nhất đời thần thϊếp, thần thϊếp ngày ngày cảm kích hoàng ân. Vừa rồi chỉ là một tấm lòng hiếu thuận với phụ thân, tuyệt không có ý gì khác.”
Hắn lắng nghe trong im lặng: “Tốt nhất là như vậy.”
Sắc mặt Lâm Tĩnh Chiếu tái nhợt như tro, chỉ trong vài câu đối đáp đã như rút sạch hồn phách nàng. Những lời ứng đối nàng đã luyện suốt nhiều ngày qua, dưới gọng kìm của quân vương hoàn toàn sụp đổ. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được áp lực nặng nề từ vị hoàng đế trẻ tuổi chuyên tu huyền pháp này, ẩn giấu bên trong là một trái tim tính toán sâu xa đáng sợ.
Người ngoài đều than nàng được sủng ái, kỳ thực nửa năm qua, nàng sống chẳng khác nào bị giam lỏng. Chưa từng gặp qua người ngoài, mỗi lần ra ngoài đều phải che mặt, lúc nào cũng có cẩm y vệ đi theo, chẳng khác gì phạm nhân trong ngục chiếu.
Đến đây, Lâm Tĩnh Chiếu không thể nói thêm nữa.
Nàng giả vờ như không có chuyện gì, cảm tạ ân huệ, nhưng trong lòng lại trĩu nặng vì thất vọng.
Xuân sắc rực rỡ, mây tan sương tản, mặt trời đã nghiêng về giờ ngọ. Cuộc trò chuyện chấm dứt.
Chu Tấn dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, vẫn giữ tư thế tĩnh tọa, nhẹ nhàng vung tay đánh một tiếng chuông đá. Tiếng chuông ngân vang trong cung Hiển Thanh, lư hương vẫn cháy, sàn đá sạch tinh.
Càng là thời khắc then chốt, bầu không khí lại càng trở nên căng cứng.
Chu Tấn liếc nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: “Nàng biết thân phận mình là gì chứ?”
Lâm Tĩnh Chiếu nhẹ giọng đáp: “Biết.”
Hắn nói: “Biết là tốt. Phi tần trong cung, từ trước đến nay đều lấy cung làm nhà.”
Lâm Tĩnh Chiếu chợt siết chặt tay áo, cảm giác thất vọng nặng nề rơi thẳng xuống đáy lòng, nàng vốn cũng không hy vọng gì ở câu hỏi ấy.
Trước khi vụ án cũ kia được làm sáng tỏ, nàng bắt buộc phải ở lại trong cung để phối hợp điều tra, chấp nhận thân phận hoàng phi mà người ban cho.
Nhưng không ai từng hỏi nàng có bằng lòng hay không.
Lâm Tĩnh Chiếu cất giọng buồn bã: “Xin bệ hạ khai ân, thần thϊếp mang trong mình trọng bệnh, có lẽ một ngày nào đó sẽ buông tay rời cõi đời. Nếu khi ấy còn chưa được gặp lại phụ thân lần cuối…”
Chu Tấn ôn hòa từ chối: “Trong cung có thái y chữa trị cho nàng, cần gì phải lo thân thể không khỏi.”
Lâm Tĩnh Chiếu khẽ nói: “Nhưng thần thϊếp…”
Hắn cắt lời: “Hay là, nàng không muốn làm hoàng phi này?”
Sự lãnh đạm của hắn như một thứ vũ khí chuyên chế đối với kẻ yếu, lạnh lẽo mà bén nhọn như mũi kim. Một sinh vật chính trị vô tình, phản vấn của hắn chẳng khác nào tra hỏi đám đại thần trong triều.
Chức vị hoàng phi đối với hắn mà nói chỉ là một cái danh mà thôi, không mang theo ý nghĩa khác. Hắn chỉ ban cho nàng một danh phận, chứ chưa từng thực sự có tình ý gì với nàng.
Những lời còn lại của Lâm Tĩnh Chiếu nghẹn lại trong cổ họng, không cần thiết phải biện bạch thêm nữa.
Nàng hiểu chuyện, đáp khẽ: “Thần thϊếp không dám.”
Ngực Lâm Tĩnh Chiếu trĩu nặng. Không sống trong hoàng cung thì cũng chỉ còn con đường quay về ngục chiếu đen tối và ô uế kia.
Nàng một lần nữa biểu đạt trung tâm: “Được tiến cung làm hoàng phi, hầu hạ bệ hạ là phúc phần lớn lao của thần thϊếp. Thần thϊếp luôn mong mỏi được diện kiến thiên nhan, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện.”
Chu Tấn bật cười, giọng điệu mang theo nghi ngờ: “Vậy sao?”
Dường như tin nàng, lại dường như không tin chút nào.
Lâm Tĩnh Chiếu cúi đầu, không nói nữa.
Dưới lớp tay áo mỏng manh như sương trắng, lờ mờ lộ ra chấm thủ cung sa đỏ tươi trên mu bàn tay.
Chốc lát sau, nàng không dám im lặng quá lâu, lại lên tiếng: “Vâng, mỗi một lời thần thϊếp nói đều là thật lòng. Có thể hầu hạ bệ hạ là vận may lớn nhất đời thần thϊếp, thần thϊếp ngày ngày cảm kích hoàng ân. Vừa rồi chỉ là một tấm lòng hiếu thuận với phụ thân, tuyệt không có ý gì khác.”
Sắc mặt Lâm Tĩnh Chiếu tái nhợt như tro, chỉ trong vài câu đối đáp đã như rút sạch hồn phách nàng. Những lời ứng đối nàng đã luyện suốt nhiều ngày qua, dưới gọng kìm của quân vương hoàn toàn sụp đổ. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được áp lực nặng nề từ vị hoàng đế trẻ tuổi chuyên tu huyền pháp này, ẩn giấu bên trong là một trái tim tính toán sâu xa đáng sợ.
Người ngoài đều than nàng được sủng ái, kỳ thực nửa năm qua, nàng sống chẳng khác nào bị giam lỏng. Chưa từng gặp qua người ngoài, mỗi lần ra ngoài đều phải che mặt, lúc nào cũng có cẩm y vệ đi theo, chẳng khác gì phạm nhân trong ngục chiếu.
Đến đây, Lâm Tĩnh Chiếu không thể nói thêm nữa.
Nàng giả vờ như không có chuyện gì, cảm tạ ân huệ, nhưng trong lòng lại trĩu nặng vì thất vọng.
Xuân sắc rực rỡ, mây tan sương tản, mặt trời đã nghiêng về giờ ngọ. Cuộc trò chuyện chấm dứt.
Chu Tấn dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, vẫn giữ tư thế tĩnh tọa, nhẹ nhàng vung tay đánh một tiếng chuông đá. Tiếng chuông ngân vang trong cung Hiển Thanh, lư hương vẫn cháy, sàn đá sạch tinh.
3
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
