TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 19.1

[Tinh táo là một trong những nguyên liệu phụ của thuốc an thần giấc ngủ.]

Câu trả lời của hệ thống, tuy không phải điều Thịnh Cửu mong đợi, nhưng vẫn rất quan trọng.

Một giấc ngủ ngon là điều mà hiện giờ Thịnh Cửu cần nhất.

Dù không phải dịch dinh dưỡng mà cô mong muốn, nhưng đây vẫn là thứ cô rất cần.

Cô muốn nhặt quá!

Nhưng mà…

Nóng!

Nhiệt độ đó có thể làm đất cháy đen, Thịnh Cửu cảm thấy tay mình không thể chịu nổi nhiệt độ như đất được.

May mà, hệ thống luôn giúp cô giải quyết những vấn đề khó khăn.

[Yên tâm, có thể xử lý được.]

Khi nói xong, hệ thống đã bắt đầu hoạt động.

Qua cánh cửa từ điểm neo, hệ thống không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Nhưng một khi đã đến nơi, năng lực của nó liền phát huy.

Nhìn thấy là có thể chạm vào!

Vậy còn chờ gì nữa?

Nhặt thôi!

Tinh táo rơi xuống hàng loạt, rồi cũng biến mất hàng loạt.

Ban đầu mọi người còn chăm chú nhìn theo.

Khi tinh táo rơi xuống, sức tấn công của dây tinh táo mạnh nhất, họ phải tránh thời điểm đó.

Đợi đến lúc dây tinh táo không thể rơi quá nhiều quả, rồi ra tay đối đầu trực tiếp với nó, vẫn hơn là lúc nào cũng phải dè chừng bị tinh táo đâm sau lưng, đúng không?

Nhưng kết quả là, họ đã nhìn thấy gì?

Tạ Dật, sau khi bị Ares liếc một cái, vẫn còn ngơ ngác, không hiểu gì, đành chăm chú nhìn tinh táo.

Rồi, tinh táo rơi xuống, tinh táo biến mất.

Tinh táo lại rơi, rồi lại biến mất.

Tạ Dật: ?

Quái quỷ gì vậy?

Ma quái sao?

Anh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, may mà Nguyên Hựu ở bên cạnh giữ chặt anh lại: “Cậu điên à? Bây giờ mà ra ngoài?”

Một lượng lớn tinh táo còn đang rơi, giờ mà ra đó, ngay cả đồ bảo hộ chiến đấu cũng không cứu nổi họ!

Tạ Dật há hốc miệng, chỉ tay ra ngoài nơi tinh táo không ngừng biến mất: “Không, không còn nữa!”

Nguyên Hựu lật mắt, ngán ngẩm: “Tôi đâu có mù.”

Tạ Dật nghe xong, suýt khóc:

“Anh… anh… anh không thấy sợ sao?”

Nguyên Hựu cảm thấy vô cùng bất lực: “Nhiều người ở đây thế này.”

Tạ Dật gần như sụp đổ: “Vậy thì sao? Ma không ăn hết sạch một lần được à?”

Thái dương của Nguyên Hựu giật giật, anh không muốn giải thích thêm nữa.

Lúc này Thương Anh cười nói: “Cô chủ nhỏ đang thu thập nguyên liệu nấu ăn, cậu hoảng cái gì?”

Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc. Trước đó, họ nghe Ares nói đã gặp phải tôm đen nước lạnh.

Nhưng khi họ đến, trên mặt đất không có xác tôm, cũng không có tro bụi do bị đốt, mọi người suy đoán, có lẽ là do cô chủ nhỏ dùng thủ đoạn thần bí của mình.

Vậy nên giờ, khi tinh táo biến mất hàng loạt, họ cũng không thấy lạ lắm.

Họ thậm chí còn cảm ơn năng lực thần kỳ của Thịnh Cửu.

Nếu không, vài ngày trước khi hết lương thực và đạn dược, chắc họ đã chết đói rồi.

Nghe Thương Anh nói vậy, Tạ Dật mới kinh hãi nhìn Thịnh Cửu.

Thịnh Cửu vô tội chớp chớp mắt nhìn anh.

Tạ Dật suýt chút nữa bật khóc thành tiếng.

Nguyên Hựu ở bên cạnh tỏ vẻ cực kỳ chán ghét, Tống Văn Kỳ cũng không khỏi lắc đầu: “Sau khi trở về, nhất định phải nhắc nhở đội trưởng Karl, tăng cường giáo dục văn hóa cho tiểu đội thứ sáu, cứ thế này thì không ổn đâu.”

Tạ Dật thực ra không phải thành viên đội của họ. Khi xảy ra sự cố, anh đang chạy tứ phía để trốn, Nguyên Hựu nhìn thấy liền tiện tay kéo anh vào khoang thoát hiểm cùng họ.

Tuy không cùng một đội, nhưng họ đều thuộc doanh trại tiền tuyến nên cũng quen biết nhau.

Chỉ là trước đây ít giao tiếp, giờ mới biết, hóa ra Tạ Dật lại có tính cách như vậy.

Tinh táo rơi xuống hàng loạt, Thịnh Cửu nghĩ đến cảnh mình thu hoạch lớn khi trở về, không khỏi cảm thấy phấn khích.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.