TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 17.2

Cô vừa định nói gì đó thì tiếng bước chân vang lên giữa khu rừng.

Thịnh Cửu giật mình, nhanh như chớp trốn ra sau lưng Ares.

Ares lắng nghe một chút, sau đó gật đầu trấn an: "Đừng sợ, là đồng đội của tôi."

Nhóm đồng đội của Ares nghe thấy tiếng động nên chạy tới. Khi nhìn quanh chỉ thấy cỏ cây lộn xộn mà không có xác Trùng tộc, họ tỏ ra khá thắc mắc.

Thấy vậy, Ares nhanh chóng giải thích sơ lược tình hình, sau đó giới thiệu Thịnh Cửu: "Đây là chủ quán nhỏ, Thịnh Cửu."

Thịnh Cửu niềm nở vẫy tay chào mọi người: "Xin chào, tôi là Thịnh Cửu. Thịnh trong Thịnh thế, Cửu trong Bội Cửu."

Các đồng đội của Ares vốn rất tò mò về quán ăn mà họ không nhìn thấy nhưng lại có thể ăn được đồ, cùng với cô chủ quán được đồn rằng có cách xử lý độc tố của Trùng tộc.

Bây giờ gặp được người thật, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.

Trong nhóm, trẻ tuổi nhất là Tạ Dật, hoạt bát và nhanh nhảu. Nghe Thịnh Cửu tự giới thiệu, cậu ta bước tới đầu tiên: "Chào cô, chủ quán. Tôi là Tạ Dật. Tạ trong cảm tạ, Dật trong an nhàn."

Tạ Dật có khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười ngốc nghếch đáng yêu.

Thịnh Cửu ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ mỉm cười.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Mình đang bước vào đất nước của những người khổng lồ sao?

Quả thật, đồng đội của Ares… ai nấy đều quá cao!

Ngay cả cô gái duy nhất trong nhóm, trông vừa mạnh mẽ vừa anh dũng, cũng cao hơn 1m80!

Vốn tự tin rằng chiều cao của mình không hề thấp trong nhóm con gái, Thịnh Cửu giờ đây bỗng có một chút… tự ti.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười gật đầu với Tạ Dật.

Tiếp theo là Thương Anh. Cô cười sảng khoái, để lộ hàm răng trắng tinh khiến bất kỳ nha sĩ nào cũng phải thán phục: "Xin chào, chủ quán. Tôi là Thương Anh. Thương trong thương nghiệp, Anh trong anh hùng."

Thịnh Cửu đáp lại Thương Anh bằng một nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười của cô làm Thương Anh hơi ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng lên.

Tống Tử Kỳ đứng bên cạnh quan sát, sau đó nở một nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu: "Chào cô, chủ quán. Tôi là Tống Tử Kỳ, phó chỉ huy của đội."

Tống Tử Kỳ cao hơn 1m90, nhưng lại có một đôi răng nanh nhỏ khiến vẻ ngoài của anh trông đầy sự đối lập thú vị.

Người đi cuối cùng là một chàng trai cao lớn, vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo.

Anh mở miệng cuối cùng, giọng nói trầm và nghiêm nghị: "Chào cô, chủ quán. Tôi là Nguyên Hựu."

Không tiết lộ thêm thông tin nào khác.

Đối với Nguyên Hựu, dù đang cùng ăn nhưng anh cảm thấy chưa đủ thân thiết để chia sẻ quá nhiều.

Thịnh Cửu cũng nghĩ vậy.

Càng ít thông tin, cô càng giữ được sự bí ẩn. Họ cũng sẽ dè chừng cô hơn. Ngay cả khi nảy sinh lòng tham, họ cũng không dám dễ dàng manh động.

Sau màn giới thiệu, Ares định ra hiệu mọi người quay về trại tạm để ăn thì đột nhiên có tiếng động sột soạt vang lên.

Nghe thấy âm thanh, Thịnh Cửu theo phản xạ nắm chặt tay nắm cửa.

Nguyên Hựu và các thành viên khác ngay lập tức vào trạng thái cảnh giác.

Ares đặt hộp cơm xuống đất, quay lại chắn trước mặt Thịnh Cửu: "Chủ quán, chú ý an toàn. Nếu có điều bất thường, lập tức rời khỏi đây."

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.