TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 16.2

Cháo hạt kê chỉ có tổng cộng sáu phần, chẳng mấy chốc đã bán hết.

Một số khách nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng mùi thơm từ những món khác lại càng hấp dẫn hơn, thế là họ quyết định thử.

Không lâu sau, cả cơm trứng jăm-bông và cơm mực sốt cũng hết sạch.

Những thực khách đến muộn, nghe tin không còn món, không kìm được thất vọng.

Trong số đó, cũng có người bị giá cao làm chùn bước, nhưng phần lớn vẫn muốn bỏ tiền ra để nếm thử.

Cơm gì mà đắt thế, rốt cuộc có vị ra sao?

Do giới hạn số lượng, nên đến buổi chiều, quán trở nên vắng vẻ.

Lúc này, cánh cửa tầng trên phát ra tiếng động.

Trong khi các thực khách dần rời đi, Thịnh Cửu đã tranh thủ xào xong 50 phần cơm mực sốt, nguyên liệu làm cơm trứng jăm-bông cũng còn, nên cô xào thêm 12 phần.

Nguyên liệu hôm nay gần như đã tiêu thụ hết.

Tất nhiên, gạo, dầu và các thực phẩm cơ bản vẫn còn đủ, nhưng trứng thì đã hết sạch.

Ares đến, thông báo với Thịnh Cửu về quyết định của đội anh: "Có thể đưa cô đi cùng, nhưng nếu quá nguy hiểm, chúng tôi vẫn khuyên cô nên quay lại."

Thịnh Cửu rất quý trọng mạng sống của mình, nghe vậy liền gật đầu lia lịa: "Yên tâm, tôi rất biết giữ mình."

Thấy cô nói vậy, Ares an tâm hơn, khẽ gật đầu.

Anh xách hơn 60 phần cơm, bước đi phía trước.

Thịnh Cửu nhìn thấy anh xách nhiều như vậy, liền tiến lên vài bước, đến gần Ares và hỏi:

"Cần tôi cầm giúp một ít không?"

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở cũng như hòa làm một.

Thịnh Cửu chẳng nhận ra điều gì khác lạ, nhưng Ares lại không quen, cả người cứng đờ.

Anh đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu không nhúc nhích. Dưới ánh mắt tò mò của Thịnh Cửu, cuối cùng anh mới phản ứng lại, vội lắc đầu: "Không cần đâu, tôi xách được. Cô chú ý an toàn."

Nói xong, Ares sải bước về phía trước.

Cánh cửa trước mặt, chỉ cách một bước chân, chính là lối vào thời đại tinh tế mà hệ thống đã nhắc đến.

Bảo không căng thẳng là nói dối.

Nhưng nghĩ đến giấc ngủ của mình, đến bệnh tình của bác dâu…

Thịnh Cửu tự nhủ: “Cầu phú quý trong hiểm nguy.”

Vậy nên, tinh tế, tôi đến đây!

Nghĩ thông suốt, Thịnh Cửu hít sâu một hơi, rồi bước một bước qua cánh cửa.

Sau cánh cửa là một khu rừng ngút ngàn với những cây đại thụ cao vυ"t chọc trời.

Thịnh Cửu ngửa đầu nhìn, hoàn toàn không thấy được ngọn cây.

Nhìn những thân cây cao lớn như vậy, cô không khỏi kinh ngạc: "Cao thật!"

Ares tuy không thích ở quá gần người khác, nhưng anh vẫn cố đi bên phải của Thịnh Cửu, giữ khoảng cách nửa mét, để trong trường hợp có gì bất ngờ xảy ra, anh có thể bảo vệ cô.

Nghe thấy Thịnh Cửu cảm thán, Ares vừa cảnh giác quan sát xung quanh, vừa giải thích: "Ừ, đây là một hành tinh hoang vu ở vùng hẻo lánh. Thường ngày rất ít có người xuất hiện, nên thực vật tự do phát triển, không bị giới hạn."

Sắc mặt Ares nghiêm nghị, khiến Thịnh Cửu cũng cảm thấy căng thẳng.

Cô bất an hỏi hệ thống: "Những cái cây này… có thành tinh không đấy?"

[Không có.]

Nghe vậy, Thịnh Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi trái tim vừa bình tĩnh trở lại, cánh tay cô đã bị Ares nắm chặt.

Cô thậm chí chưa kịp nghĩ xem làm sao Ares, trong khi tay đầy hộp cơm, lại có thể chụp được tay mình.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ, to lớn hơn cả cô, với thân hình rắn chắc và những chiếc xúc tu dài vươn ra.

Trên xúc tu đó có những chiếc gai nhỏ li ti, khi chĩa về phía cô dưới ánh mặt trời, chúng phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Thịnh Cửu: ?

Có độc không?

1

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.