0 chữ
Chương 29
Chương 15.1
Lâm Kỳ rất thích ăn cá và tôm.
Nhưng cô lại bị dị ứng hải sản.
Lúc này, ngửi thấy hương thơm đậm đà của biển cả, Lâm Kỳ suýt chút nữa rơi nước mắt vì mệt mỏi.
Bước vào quán, cô liếc nhìn thực đơn.
Hả?
Hôm nay hình như thiếu món gì đó so với hôm qua?
Đầu óc mệt mỏi của cô xoay chuyển khá chậm, một lúc lâu sau mới nhận ra hình như thiếu một món mì?
Hôm qua cô cũng không để ý kỹ.
Tuy nhiên, cơm sốt vẫn còn, mà còn có thêm món cháo hạt kê.
38 đồng một bát cháo hạt kê, đối với Lâm Kỳ mà nói, cũng không quá đắt, chấp nhận được.
Cô phân vân giữa cơm sốt và cháo hạt kê.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy ông Hồng đang say sưa thưởng thức, hết một miếng cháo lại đến một miếng cơm mực sốt.
Đáng ghét!
Cô cũng muốn ăn mực!
Hương thơm đậm đà xen lẫn chút cay cay làm người ta mê mẩn này thật sự khiến người khác phát cuồng!
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng phải vào bệnh viện sau khi ăn xong, Lâm Kỳ nuốt nước bọt, cố gắng dập tắt cơn thèm.
Lúc này, Thịnh Cửu vẫn đang bận rộn trong bếp.
Cô vẫn chưa ăn gì, hơn nữa lát nữa Ares chắc cũng sẽ đến lấy đồ ăn.
Dù Ares không nói rõ sẽ lấy bao nhiêu phần, nhưng nghĩ đến khẩu phần của anh ta cùng bốn đồng đội, ít nhất cũng phải năm mươi phần.
Thịnh Cửu cảm thấy mình đặt giới hạn số lượng là hoàn toàn đúng đắn.
Nếu không, cô chắc phải làm việc đến chết trong bếp mất!
Lâm Kỳ đấu tranh một lúc, xoa xoa cái dạ dày trống rỗng của mình, cuối cùng quyết định chọn cháo hạt kê.
Đối với những người như cô, thường xuyên tăng ca đến mức quên cả ăn và ngủ, hầu như không ai có dạ dày khỏe mạnh.
Trong ký ức của Lâm Kỳ, hạt kê là thứ tốt cho dạ dày, cô muốn thử xem sao.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lâm Kỳ lớn tiếng gọi: "Chủ quán, cho tôi một bát cháo hạt kê."
Trong bếp, Thịnh Cửu vừa mới hoàn thành việc bày biện đĩa cơm mực sốt cho mình.
Nghe thấy tiếng gọi, cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là vị khách dị ứng hải sản hôm qua, liền nhanh chóng đáp lại: "Đến ngay đây!"
Hôm qua, Lâm Kỳ đã nói mình dị ứng, nhưng cô không chắc chủ quán có nhớ hay không, vì vậy nhanh chóng bổ sung thêm: "Chủ quán, tôi dị ứng hải sản, phiền rửa sạch nồi giúp tôi nhé, cảm ơn."
Thịnh Cửu lớn tiếng đáp: "Yên tâm, bếp nhà tôi mỗi món đều rửa sạch một lần."
Sau đó, cô cẩn thận rửa lại cái bát hai lần, rồi mới bắt đầu múc cháo hạt kê.
Lúc này, nồi cháo hạt kê củ mài đã tắt bếp, được đậy kín trong nồi đất để giữ ấm.
Hạt kê được hầm nhỏ lửa rất kỹ, đến mức đã tiết ra một lớp màng dầu mỏng. Khi múc cháo, Thịnh Cửu có thể cảm nhận được chút lực cản từ độ sánh của cháo.
Nhìn bát cháo hạt kê vàng óng ánh, Thịnh Cửu không kìm được mà nuốt nước bọt.
Thơm quá đi mất.
Hay là…
Cô ăn hai phần vào bữa trưa nhỉ?
Nồi đất cô dùng khá lớn, nhưng cháo nấu ra cũng chỉ đủ khoảng sáu bát, phần còn thừa lại cũng không đủ một bát đầy.
Hiểu rõ khẩu phần của mình, Thịnh Cửu không vội múc trước.
Cô nghĩ, để xem bán hết không, nếu còn dư thì để dành làm bữa tối.
Cháo hạt kê nhanh chóng được dọn lên bàn, không phải một bát lớn lắm.
Nếu hôm qua Lâm Kỳ chưa đến ăn, có lẽ cô sẽ nghĩ…
Quán này điên rồi, bán đắt như vậy?
Nhưng sau khi nếm thử cơm sốt hôm qua, Lâm Kỳ cảm thấy, cái giá này có gì mà đắt?
Ngon, thì không bao giờ là đắt cả!
Lâm Kỳ nhanh chóng múc một muỗng cháo hạt kê, thổi nguội từ từ, rồi mới cho vào miệng.
Hạt kê mềm ngọt hòa quyện với củ mài dẻo thơm, cả hai tựa như đang quấn quýt, len lỏi qua đầu lưỡi, răng miệng, rồi từ từ trôi xuống cổ họng.
Hương thơm nhẹ nhàng kéo dài, dù thức ăn đã vào bụng, nhưng hương vị vẫn còn vương vấn trong miệng, khiến người ta không thể ngừng hồi tưởng.
Hạt kê được bao bọc bởi lớp dầu mỏng của cháo, thơm béo mà không ngấy, khi xuống dạ dày lại mang đến cảm giác ấm áp, thoải mái và hạnh phúc.
Nhưng cô lại bị dị ứng hải sản.
Lúc này, ngửi thấy hương thơm đậm đà của biển cả, Lâm Kỳ suýt chút nữa rơi nước mắt vì mệt mỏi.
Bước vào quán, cô liếc nhìn thực đơn.
Hả?
Hôm nay hình như thiếu món gì đó so với hôm qua?
Đầu óc mệt mỏi của cô xoay chuyển khá chậm, một lúc lâu sau mới nhận ra hình như thiếu một món mì?
Hôm qua cô cũng không để ý kỹ.
Tuy nhiên, cơm sốt vẫn còn, mà còn có thêm món cháo hạt kê.
38 đồng một bát cháo hạt kê, đối với Lâm Kỳ mà nói, cũng không quá đắt, chấp nhận được.
Cô phân vân giữa cơm sốt và cháo hạt kê.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy ông Hồng đang say sưa thưởng thức, hết một miếng cháo lại đến một miếng cơm mực sốt.
Đáng ghét!
Cô cũng muốn ăn mực!
Hương thơm đậm đà xen lẫn chút cay cay làm người ta mê mẩn này thật sự khiến người khác phát cuồng!
Lúc này, Thịnh Cửu vẫn đang bận rộn trong bếp.
Cô vẫn chưa ăn gì, hơn nữa lát nữa Ares chắc cũng sẽ đến lấy đồ ăn.
Dù Ares không nói rõ sẽ lấy bao nhiêu phần, nhưng nghĩ đến khẩu phần của anh ta cùng bốn đồng đội, ít nhất cũng phải năm mươi phần.
Thịnh Cửu cảm thấy mình đặt giới hạn số lượng là hoàn toàn đúng đắn.
Nếu không, cô chắc phải làm việc đến chết trong bếp mất!
Lâm Kỳ đấu tranh một lúc, xoa xoa cái dạ dày trống rỗng của mình, cuối cùng quyết định chọn cháo hạt kê.
Đối với những người như cô, thường xuyên tăng ca đến mức quên cả ăn và ngủ, hầu như không ai có dạ dày khỏe mạnh.
Trong ký ức của Lâm Kỳ, hạt kê là thứ tốt cho dạ dày, cô muốn thử xem sao.
Trong bếp, Thịnh Cửu vừa mới hoàn thành việc bày biện đĩa cơm mực sốt cho mình.
Nghe thấy tiếng gọi, cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là vị khách dị ứng hải sản hôm qua, liền nhanh chóng đáp lại: "Đến ngay đây!"
Hôm qua, Lâm Kỳ đã nói mình dị ứng, nhưng cô không chắc chủ quán có nhớ hay không, vì vậy nhanh chóng bổ sung thêm: "Chủ quán, tôi dị ứng hải sản, phiền rửa sạch nồi giúp tôi nhé, cảm ơn."
Thịnh Cửu lớn tiếng đáp: "Yên tâm, bếp nhà tôi mỗi món đều rửa sạch một lần."
Sau đó, cô cẩn thận rửa lại cái bát hai lần, rồi mới bắt đầu múc cháo hạt kê.
Lúc này, nồi cháo hạt kê củ mài đã tắt bếp, được đậy kín trong nồi đất để giữ ấm.
Hạt kê được hầm nhỏ lửa rất kỹ, đến mức đã tiết ra một lớp màng dầu mỏng. Khi múc cháo, Thịnh Cửu có thể cảm nhận được chút lực cản từ độ sánh của cháo.
Thơm quá đi mất.
Hay là…
Cô ăn hai phần vào bữa trưa nhỉ?
Nồi đất cô dùng khá lớn, nhưng cháo nấu ra cũng chỉ đủ khoảng sáu bát, phần còn thừa lại cũng không đủ một bát đầy.
Hiểu rõ khẩu phần của mình, Thịnh Cửu không vội múc trước.
Cô nghĩ, để xem bán hết không, nếu còn dư thì để dành làm bữa tối.
Cháo hạt kê nhanh chóng được dọn lên bàn, không phải một bát lớn lắm.
Nếu hôm qua Lâm Kỳ chưa đến ăn, có lẽ cô sẽ nghĩ…
Quán này điên rồi, bán đắt như vậy?
Nhưng sau khi nếm thử cơm sốt hôm qua, Lâm Kỳ cảm thấy, cái giá này có gì mà đắt?
Ngon, thì không bao giờ là đắt cả!
Lâm Kỳ nhanh chóng múc một muỗng cháo hạt kê, thổi nguội từ từ, rồi mới cho vào miệng.
Hạt kê mềm ngọt hòa quyện với củ mài dẻo thơm, cả hai tựa như đang quấn quýt, len lỏi qua đầu lưỡi, răng miệng, rồi từ từ trôi xuống cổ họng.
Hương thơm nhẹ nhàng kéo dài, dù thức ăn đã vào bụng, nhưng hương vị vẫn còn vương vấn trong miệng, khiến người ta không thể ngừng hồi tưởng.
Hạt kê được bao bọc bởi lớp dầu mỏng của cháo, thơm béo mà không ngấy, khi xuống dạ dày lại mang đến cảm giác ấm áp, thoải mái và hạnh phúc.
1
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
