Chương 1
Nhân tâm bất Cổ
Linh Đường
Một chiếc quan tài màu thanh đồng chiễm chệ trong đó, trên quan tài khắc các loại đồ văn chim thú cá trùng, nhật nguyệt sao trời, tang thương mà cổ xưa.
Ở đó, có một thiếu nữ dung nhan tuyệt trần mặc áo lụa màu trắng quỳ tại trước quan tài.
Bên ngoài Linh Đường là một phiến thế giới bí cảnh tịnh thổ.
Có những thân ảnh khủng bố như chư thiên thần phật, đang ở bên trong đó chiến đấu, chém giết lẫn nhau cực kỳ khốc liệt.
Tiếng gào rống không ngừng vang lên.
Thần huyết giàn giụa rơi.
Nhưng bên trong Linh Đường lại một mảnh an tĩnh.
Thiếu nữ từ đầu tới cuối dập đầu xuống đất, thần sắc không buồn không vui, bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng.
“A, thì ra sau khi ta ‘chết’ lại là cái dạng này...”
Tô Dịch cười lớn lên, trong ánh mắt lại toàn là lạnh lẽo.
Chỉ có khi ngẫu nhiên nhìn về hướng thiếu nữ, ánh mắt của hắn mới có thể dựng lên một tia nhu hòa khó mà nhìn thấy.
Kiếp trước, hắn ngao du chu hư chu thiên, kiếm áp tinh không, độc đoán Đại Giới.
Từng chinh chiến hoàn vũ, làm bá chủ cả một thời đại.
Đã từng được thế nhân xưng là “Vạn đạo chi sư” duy nhất từ cổ chí kim trong Đại Hoang Cửu Châu.
Ở trong mắt những tên quái vật kiếm đạo của Đại Hoang Cửu Châu, hắn chính là “Huyền Quân Kiếm Chủ” có tiền đồ kiếm đạo không ai sánh bằng.
Mà sau khi tin hắn chết truyền ra.
Hết thảy đều thay đổi!
“Ha ha ha, dung thanh minh, luyện đại đạo, từ nay về sau, ‘Dung Thiên Lô’ của Tô Huyền Quân vào tay bổn tọa rồi!”
Một đạo tiếng cười lớn vang lên tại thế giới bí cảnh bên ngoài Linh Đường, lộ ra sung sướng cùng cao hứng.
Tô Dịch giương mắt nhìn lại.
Đó là một đầu Kim Sí Đại Bàng, cánh chim nhẹ nhàng rủ xuống mây trời, màu sắc vàng nhợt lại vừa có màu của tre trúc, tản ra ánh sáng chói lóa mắt người, uy thế cực thịnh, như đè ép cả núi sông.
Trong đôi vuốt lớn như muốn xé trời của nó, gắp lấy một chiếc lô đỉnh đỏ tươi như máu.
“Con chim tước nhỏ này cũng dám phản bội ta...”
Tô Dịch cảm khái một tiếng.
Còn nhớ rõ tám vạn năm trước, Kim Sí Đại Bàng phủ phục bên ngoài sơn môn, dập đầu mười ngày mười đêm, chỉ vì muốn thần phục tại dưới trướng hắn nghe hắn giảng đạo.
Thấy nó thành tâm, hắn liền đem đối phương lưu lại bên cạnh mình tu hành.
Vậy mà bây giờ, nó còn dám hô danh hào của mình, cướp lấy Dung Thiên Lô của mình.
Lại một tên phản đồ thoát chết!
“Tô Huyền Quân thiếu ‘Vũ Hóa Kiếm Đình’ của ta 893 đầu tính mệnh, lại dám đánh cắp truyền thừa tồi cao ‘Thập Phương Kiếm Kinh’ của tông ta, hôm nay, chúng ta là đến để đòi nợ đấy, ai dám cản, liền giết người đó!”
Dưới vòm trời, trong lôi đình cuồn cuộn, một đạo nhân mặc áo bào màu đỏ lạnh giọng thét dài, sát ý ngập trời.
Tô Dịch ngạc nhiên a.
Vũ Hóa Kiếm Đình, lúc ban đầu chỉ là một tông môn nhỏ không danh không tiếng.
Tổ Sư của tông môn này cũng chỉ là một trong 36 tên đệ tử ký danh của bản thân thôi.
Mà đúng là dựa vào sự che chở cùng uy thế của Tô Huyền Quân hắn, Vũ Hóa Kiếm Đình mới có thể dựa vào đó mà quật khởi, trở thành một trong sáu đại Đạo Môn của Địa Hoang Cửu Châu này, uy chấn hoàn vũ.
Nhưng bây giờ, người của Vũ Hóa Kiếm Đình cũng tới.
Cái gì mà thiếu 893 đầu tính mạng, thuần túy là lời tuyên bố xảo trá.
Lại càng đừng nói, ‘Thập Phương Kiếm Kinh’ hoàn toàn do chính mình dạy cho tổ sư của Vũ Hóa Kiếm Đình!
Hiển nhiên, sau khi biết chính mình chết rồi, Vũ Hóa Kiếm Đình tự bịa ra một cái lý do, lấy ngụy trang là đòi nợ, nhân cơ hội đến cướp giật.
“Nhân tâm bất cổ, không thể sai được.”(1)
Tô Dịch không khỏi lắc đầu, trong lòng cũng không tránh khỏi u ám.
Trong những năm trước khi hắn còn sống, chính mình xem như cũng không bạc đãi những người thân cận ở bên a.
“Các ngươi nghe đây, Tô Huyền Quân chính là ‘Vạn Đạo Chi Sư’ mà chúng ta thờ phụng, ngày hôm nay chỉ cần còn chúng ta ở đây, sẽ không cho phép bất kỳ người nào thừa dịp cháy nhà mà hôi của, cướp đoạt di vật của ngài!”
Bên trong màn mưa máu giàn giụa, một thân ảnh mang theo Thần Uy cuồn cuộn rống lớn.
“Nói nhảm, nói thì dễ nghe, chẳng phải cũng là nghe tin Tô lão tặc chết rồi, đến đây trước để cướp bảo vật sao?”
“Con mẹ nó giả bộ giỏi lắm!”
Có người cười lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai.
“Xem trong tay các ngươi kìa, Thanh Đằng Tiên Thụ, Đại Chí Như Ý, Cửu Long Thần Hỏa Đăng, Vạn Lưu Ly Tử Ngọc Bình... Những thứ này không phải ‘Đạo bảo tuyệt thế’ của Tô Huyền Quân sao?”
“Nếu các ngươi có lòng thật, vì sao không đem bảo vật tống khứ vào quan tài của Tô Huyền Quân, đem chúng nó cùng bồi táng?”
Rất nhiều thân ảnh khủng bố cười lớn lên.
Thiên Địa hỗn loạn, chiến huống kịch liệt.
Những thân ảnh tham chiến kia, đều là đại năng đỉnh tiêm của Đại Hoang Cửu Châu, cùng nhau chiến đấu, tranh phong, tràng cảnh này có thể nói là khủng bố vô biên.
Tại trong mắt của Tô Dịch, hết thảy những thứ này đều là trò đùa khiến hắn muốn cười lớn.
Bọn hỗn trướng, khi ta còn sống thì tất cung tất kính, bảo sao nghe vậy.
Sau khi ta vừa ‘Chết’, lại xảo trá cỡ này.
“Trước và sau khi chết, quả nhiên không giống nhau a.”
Tô Dịch thu hồi ánh mắt, nhìn về trên thân tiểu nữ đang quỳ trước quan tài đồng, thần sắc thoáng cái hiện lên vẻ nhu hòa, “Còn tốt, nha đầu Thanh Đường này vẫn luôn ở đây...”
Khi Thanh Đường mười ba tuổi, thì đã đi theo chân hắn cùng tu hành, từ trước đến nay đã qua một vạn tám ngàn chín trăm năm, ở Đại Hoang Cửu Châu này, nàng còn có phong hào là “Thanh Đường Nữ Hoàng”.
Tại trong mắt của ngoại nhân, Thanh Đường là Hoàng Giả cao cao tại thượng, thống ngự vạn bang, uy chấn Cửu Châu, Ngay cả là nhân vật cùng cảnh giới, cũng kính nàng ba phần.
Nhưng tại trong mắt Tô Dịch, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, ngoại trừ tu hành ra, vẫn luôn hầu hạ tại bên cạnh Tô Dịch, vừa ngoan ngoãn vừa dịu hiền.
“Sư muội, ngươi đã ở đây thủ hộ linh cữu sư tôn bảy ngày rồi, bây giờ không chạy nữa, chúng ta nhất định không trụ nổi a!”
Đột nhiên, một đạo thân ảnh vừa cao lớn vừa vĩ ngạn tiến vào Linh Đường, mặc một bộ chiến bào màu trắng đã sớm rách nát, nhuốm đầy máu tươi, hắn vừa mới trải qua một trận ác chiến máu tanh, toàn thân tản ra uy thế đáng sợ.
Bì Ma!
Đệ tử quan môn đứng đầu trong chín vị đệ tử quan môn của Tô Dịch, danh hào “Bì Ma Chiến Hoàng”, đi theo Tô Dịch tu hành ba vạn chín ngàn năm.
Thanh Đường đang một mực quỳ gối tại trước quan tài khẽ động thân, thanh âm thanh lạnh mà đạm mạc nói:
“Sư huynh, trước khi sư tôn chết đi, đã lệnh cho chín vị truyền nhân mỗi người tự ly khai, nhưng mà... Tại sao ngươi lại trở lại?”
Bì Ma nhíu nhíu mày, chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Ta làm sao có thể giương mắt nhìn đám phản đồ kia hủy hoại hết thảy những gì sư tôn lưu lại? Huống chi sư muội không chịu ly khai, thủ vững linh đường, ta thân là đại sư huynh, làm sao có thể ly khai chứ?”
Thanh Đường khẽ xoay mình, đôi mắt xinh đẹp thoáng cái lạnh lẽo như băng trừng Bì Ma, “Đều đã đến lúc này, sư huynh còn không nói lời thật ư?”
Con ngươi Bì Ma nheo lại, “Sư muội, ý muội là gì?”
“Ý của ta?”
Khóe môi Thanh Đường khẽ lộ ra một vẻ trào phúng, cười lạnh nói, “Người khác không rõ ngươi, ta làm sao lại không chứ, sư huynh đối với ‘Cửu Ngục Kiếm’ của sư tôn mơ ước đã lâu, đến giờ còn chưa quên được.”
Bì Ma khẽ biến sắc, hơi chút trầm mặc, đột nhiên cười lên, ánh mắt lạnh lẽo, “Sư muội, ngươi dám nói ngươi ở chỗ này thủ linh, mà không phải thủ kiếm không?”
(1) Nhân tâm bất cổ: Lòng người không nghĩ tới chuyện xưa, ân xưa.
86
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
