0 chữ
Chương 5
Chương 50: Tín hiệu ma quái
Cát đá bay đầy trời cũng không làm khó được Vũ Đông sắp xuyên qua lớp vỏ muối đến được thành phố ma. Lúc này không biết Cố Kiệt lấy dũng khí từ đâu để khích lệ bản thân, gã cố ý cầm súng trong tay sau đó giả vờ hung ác quát lên: “Các anh em, đừng sợ! Đến núi thì xe dừng, thuyền đến đầu cầu tất sẽ chìm! Đừng quan tâm đến lũ yêu quái kia, tới một con gϊếŧ một con, tới hai con gϊếŧ cả đôi luôn!"
Có thể tưởng tượng ra với khẩu hiệu mang "Ý chí chiến đấu sục sôi" không hề đem lại bao nhiêu sự cổ vũ cho mọi người, mà ngược lại sắc mặt ai nấy càng thêm khó coi. Lúc này Tần Chấn cũng dở khóc dở cười: "Lão Cố, tao cầu xin mày đấy, im miệng đi! Được chứ? Cái mọe gì mà đến núi thì xe dừng? Thuyền đến đầu cầu tất sẽ chìm hả? Vậy giờ chúng ta dùng súng trong tay mày tự sát không hay hơn à? Còn được cái giác ngộ cao. Thái độ tốt."
Cố Kiệt sửng sốt sau đó như ngẫm lại ý nghĩa hai câu vừa rồi rồi khi hiểu ra, gã xấu hổ cười nói: "Ha ha, bình thường tao quen nói thế rồi. Ơ kìa, mấy người không thấy nó hay hơn câu gốc sao?"
Bị gã quấy nhiễu có vẻ như bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Cũng không phải gã khơi dậy tinh thần chiến đấu và sự tự tin của mọi người, mà do bị cái miệng quạ đen đó kí©h thí©ɧ giác ngộ rằng sống chết do số, thành bại do trời.
Ngay khi hai "kangaroo đỏ Úc" to lớn nhảy nhót lắc lư ra khỏi vùng lớp vỏ muối, hai chiếc xe đồng thời giảm tốc độ, từ từ dừng lại trước thành phố ma.
Bầu trời trong sa mạc giống như biểu cảm của một đứa trẻ, nói khóc là khóc, nói cười là cười đột ngột thay đổi. Lúc này, luồng gió không còn quái quỷ như trước nữa, ít nhất người đứng ở bên ngoài sẽ không sao.
Vũ Đông xuống xe trước, tiến về phía trước hai bước, trầm ngâm nhìn thành phố ma gần trong gang tấc. Ngay sau đó tất cả đồng đội trên hai xe cũng xuống, tụ tập lại đứng ở phía sau Vũ Đông, họ nghỉ chân quan sát quần thể địa hình Yardang huyền ảo ma quái.
Đối với Tần Chấn, đây là địa hình Yardang kỳ lạ nhất mà anh từng thấy. Những tảng đá lởm chởm chằng chịt cao thấp khác xa nhau giống như một thành phố thực sự, với những "ngôi nhà" ở bên trong từ cao đến thấp, từ lớn đến nhỏ. Nhìn thoáng qua toàn là đá tảng chập chùng nối tiếp nhau vô cùng vô tận. Ngoài ra, đây là một khu vực sa mạc không có người ở, sự hoang vắng và tang thương tích tụ qua hàng nghìn năm rất dễ dàng khiến con người sinh ra ảo tưởng ---- nơi đây rốt cuộc có phải là thế gian của con người?
Dù lúc này gió đã nhẹ hơn nhưng vẫn khiến thành phố ma trở nên "vô cùng náo nhiệt". Nghiêng tai lắng nghe thoáng như đặt mình trong khu phố xá sầm uất. Nếu tĩnh tâm và nhắm mắt lại, chắc chắn bạn sẽ cho rằng mình đang ở một khu chợ thị trấn náo nhiệt ở vùng Tây Bắc rộng lớn.
Cố Kiệt vươn cổ cẩn thận lắng nghe còn thường thường thay đổi đủ loại sắc mặt. Tần Chấn thật sự nhìn không nổi nữa đẩy gã hỏi: "Lão Cố, mày làm gì vậy? Sắc mặt mày như thể nghe được gì đó ấy."
Cố Kiệt bất mãn trừng mắt nhìn Tần Chấn: "Mày đừng ồn ào, tao chỉ muốn nghe xem âm thanh nói chuyện bên trong có phải là người địa phương không..."
"** Mày bị bệnh hả? Bên trong không có người. Tất cả những âm thanh quái gở đó đều do gió gây ra. Mày cho rằng đây thực sự là cái chỗ họp chợ à? Một nhóm tiểu thương và người bán hàng rong vươn cổ hét to rằng cá đù vàng mười đồng ba cân, một hộp nho khô hai mươi đồng sao? Ô hay, tao nói trước nhé, chưa chắc gì mày nghe ra được giọng người địa phương nói chuyện như nào mà dù mày nghe ra được thì đi vào nhờ vả tìm người dẫn đường cho chúng ta hả? Này, lão Cố, tao nói cho mày biết. Cái kiểu nói của mày nhẹ thì tà thuyết mê hoặc người mà nặng thì dao động lòng quân. Ấn theo quân pháp xử trí thì mày sống không quá ba phút." Tần Chấn một hơi mắng xong nhất thời cảm thấy hả giận.
Cuối cùng cũng chờ được Tần Chấn mỉa mai xong, Cố Kiệt nghẹn một bụng nghiến răng chuẩn bị phản kích thì bị Vũ Đông cắt ngang. Nghe thấy hắn nói rất nghiêm túc: “Tôi không muốn biết trong hai người ai mắng chết ai. Mà chỉ biết thừa dịp sức gió bây giờ không lớn là thời điểm đi vào thành phố ma tốt nhất. Ngộ nhỡ lát nữa thời tiết bỗng nhiên thay đổi thì chúng ta sống không quá ba phút."
Nghe vậy, Tần Chấn và Cố Kiệt căng thẳng. Cố Kiệt vốn định phàn nàn Vũ Đông quá thiên vị, mỗi lần gã định phản kích Tần Chấn đều bị hắn cắt ngang. Nhưng hiện tại nghe thế, gã không còn lòng dạ nào tiếp tục cãi cọ lập tức hỏi hắn có cách gì không, chỉ dẫn gì và lộ trình tiếp theo như thế nào.
Mà thái độ Vũ Đông cũng rất rõ ràng, hắn một bên nắm ba lô lên xe, nhanh chóng nhét đầy những vật dụng cần thiết, đồng thời trả lời hai chữ ngắn gọn “đi bộ”.
Những người khác cũng không nói nhảm như đám Tần Chấn, khoảnh khắc nhìn thấy Vũ Đông thu dọn ba lô, họ lập tức vào vị trí với tốc độ của quân đội chuẩn bị vũ khí, nước uống, thực phẩm, thiết bị liên lạc tương ứng. .
Tần Chấn nhìn thành phố ma quỷ dị đáng sợ trước mắt, trong lòng thật sự có chút sợ hãi khi đi bộ vượt qua đó. Lúc này Cố Kiệt đến gần Vũ Đông hỏi: "Đông thiếu, vậy chúng ta phải bỏ lại hai chiếc xe ngon nghẻ kia hả? Dù anh có tiền cũng không thể hoang phí như thế. Nếu anh thực sự không cần thì có thể sang tên cho tôi, tôi sẽ thu về tái xử lý giúp anh. Với lại, ngộ nhỡ lúc chúng ta chiến thắng trở về thì xe bị mất, thế chúng ta dùng gì để đi ra khỏi sa mạc?"
Vũ Đông dừng việc đang làm, nhìn lướt xung quanh rồi nói: “Đi vào sa mạc Lop Nur tương đương với việc tiến vào khu vực do quân đội kiểm soát. Họ sẽ nhanh chóng lần theo đến đây nhưng phía trước thành phố ma là vùng cấm tử vong. Quân đội sẽ không tùy tiện xông vào tìm chúng ta nhưng nhất định sẽ đợi chúng ta ở một chỗ khác khi ra ngoài, đừng nói là hai chiếc xe ở đây không chừng quân đội đang chờ hoan nghênh anh đấy."
Cố Kiệt cẩn thận quan sát sắc mặt Vũ Đông khi nói chuyện, gã cảm thấy "sự hoan nghênh" của quân đội không giống như nhiệt liệt hoan nghênh hữu nghị tiếp ứng mà giống như súng vác lên vai, đạn lên nòng chuẩn bị truy bắt tội phạm xâm phạm vào khu vực quân sự.
Nghĩ đến đây, Cố Kiệt và Tần Chấn nhìn nhau. Tần Chấn đáp lại gã bằng vẻ mặt yên tâm. Thật ra, Cố Kiệt vẫn không hiểu Tần Chấn lấy đâu ra sự tin tưởng vô điều kiện đối với Vũ Đông. Nhưng nếu anh em đã nói yên tâm thì yên tâm. Huống chi, trong mắt gã, Đông thiếu trẻ tuổi thật sự có tài. Chỉ với việc hắn hy sinh vì nghĩa ở Ngọc Môn Quan cũng đáng để tin tưởng.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Vũ Đông vác ba lô lên, dẫn mọi người hướng về thành phố ma. Cố Kiệt vừa đi vừa hối hận, ngoại trừ khẩu súng trong tay ra thì tất cả chỗ trong ba lô đều chứa đầy thức ăn và nước uống. Vốn dĩ tưởng rằng mình nhìn xa trông rộng nhưng khi thực sự bắt đầu đi bộ, gã mới phát hiện không nên khinh thường sức nặng của nước.
Sau khi đi vào địa hình Yardang, mọi người bắt đầu đề phòng. Bởi vì cảm giác này rất kỳ lạ, có vô số âm thanh ồn ào hỗn loạn truyền đến từ trong đá khiến người ta không thể phân biệt được thật giả chứ đừng nói đến việc xác định vị trí. Cứ có cảm giác không biết phía sau đống đá nào sẽ chợt lóe lên một khuôn mặt từ địa ngục.
Cũng may đội ngũ đồng hành có nhiều người ở gần nhau, ít nhiều trong lòng cũng kiên định.
Nhưng vào lúc này, Lan Tình ở giữa đội đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn bộ đàm trong tay. Ngay trước khi khởi hành, cô cố ý lấy ra chiếc bộ đàm quân sự, nói rằng cho dù từ trường nơi này hỗn loạn, thiết bị gặp trục trặc, cũng nên mang theo sẽ tốt hơn. Bất kể nó có thể sử dụng được hay không, chung quy luôn sẵn sàng cho tiện, thứ này luôn có radar riêng nếu có sự cố xảy ra, vẫn có cơ hội kêu cứu bằng cách phát ra tín hiệu. Cứ như vậy, cô chịu trách nhiệm về công cụ liên lạc gần như duy nhất này. Mà giờ sắc mặt cô bàng hoàng như thể nó đột nhiên tự phát ra tiếng.
Vũ Đông lập tức ý thức được sự kỳ quái, vội vàng đi lại hỏi: "Sao vậy?"
Lan Tình không giấu được vẻ bối rối trên mặt: “Anh Đông...Không hiểu sao em, em lại nhận được tín hiệu…”
Mọi người đều ngơ ngác trước câu nói này. Ở nơi này, radar, la bàn, công cụ liên lạc thậm chí cả đồng hồ đều không hoạt động. Thì làm sao bỗng nhiên nhận được tín hiệu? Với lại lúc trước bọn họ có điều chỉnh thử vì tránh cho quấy nhiễu nhận tín hiệu không liên quan nên cố ý đặt ra giới hạn về gửi tín hiệu. Ngoại trừ chín người trong đội có thể liên lạc với nhau còn lại là hệ thống liên lạc nội bộ trong xe và tín hiệu báo nạn radar.
Bây giờ chín người ở đây, radar hiển thị tối đen và chiếc xe vừa đậu bên ngoài. Mà tín hiệu kêu rít rít không nghe rõ chỉ có thể chứng minh rằng có ai đó đang ở trong xe. Hoặc, đó là một tín hiệu ma quái được gửi đến từ đâu đó.
Có thể tưởng tượng ra với khẩu hiệu mang "Ý chí chiến đấu sục sôi" không hề đem lại bao nhiêu sự cổ vũ cho mọi người, mà ngược lại sắc mặt ai nấy càng thêm khó coi. Lúc này Tần Chấn cũng dở khóc dở cười: "Lão Cố, tao cầu xin mày đấy, im miệng đi! Được chứ? Cái mọe gì mà đến núi thì xe dừng? Thuyền đến đầu cầu tất sẽ chìm hả? Vậy giờ chúng ta dùng súng trong tay mày tự sát không hay hơn à? Còn được cái giác ngộ cao. Thái độ tốt."
Bị gã quấy nhiễu có vẻ như bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Cũng không phải gã khơi dậy tinh thần chiến đấu và sự tự tin của mọi người, mà do bị cái miệng quạ đen đó kí©h thí©ɧ giác ngộ rằng sống chết do số, thành bại do trời.
Ngay khi hai "kangaroo đỏ Úc" to lớn nhảy nhót lắc lư ra khỏi vùng lớp vỏ muối, hai chiếc xe đồng thời giảm tốc độ, từ từ dừng lại trước thành phố ma.
Bầu trời trong sa mạc giống như biểu cảm của một đứa trẻ, nói khóc là khóc, nói cười là cười đột ngột thay đổi. Lúc này, luồng gió không còn quái quỷ như trước nữa, ít nhất người đứng ở bên ngoài sẽ không sao.
Đối với Tần Chấn, đây là địa hình Yardang kỳ lạ nhất mà anh từng thấy. Những tảng đá lởm chởm chằng chịt cao thấp khác xa nhau giống như một thành phố thực sự, với những "ngôi nhà" ở bên trong từ cao đến thấp, từ lớn đến nhỏ. Nhìn thoáng qua toàn là đá tảng chập chùng nối tiếp nhau vô cùng vô tận. Ngoài ra, đây là một khu vực sa mạc không có người ở, sự hoang vắng và tang thương tích tụ qua hàng nghìn năm rất dễ dàng khiến con người sinh ra ảo tưởng ---- nơi đây rốt cuộc có phải là thế gian của con người?
Cố Kiệt vươn cổ cẩn thận lắng nghe còn thường thường thay đổi đủ loại sắc mặt. Tần Chấn thật sự nhìn không nổi nữa đẩy gã hỏi: "Lão Cố, mày làm gì vậy? Sắc mặt mày như thể nghe được gì đó ấy."
Cố Kiệt bất mãn trừng mắt nhìn Tần Chấn: "Mày đừng ồn ào, tao chỉ muốn nghe xem âm thanh nói chuyện bên trong có phải là người địa phương không..."
"** Mày bị bệnh hả? Bên trong không có người. Tất cả những âm thanh quái gở đó đều do gió gây ra. Mày cho rằng đây thực sự là cái chỗ họp chợ à? Một nhóm tiểu thương và người bán hàng rong vươn cổ hét to rằng cá đù vàng mười đồng ba cân, một hộp nho khô hai mươi đồng sao? Ô hay, tao nói trước nhé, chưa chắc gì mày nghe ra được giọng người địa phương nói chuyện như nào mà dù mày nghe ra được thì đi vào nhờ vả tìm người dẫn đường cho chúng ta hả? Này, lão Cố, tao nói cho mày biết. Cái kiểu nói của mày nhẹ thì tà thuyết mê hoặc người mà nặng thì dao động lòng quân. Ấn theo quân pháp xử trí thì mày sống không quá ba phút." Tần Chấn một hơi mắng xong nhất thời cảm thấy hả giận.
Cuối cùng cũng chờ được Tần Chấn mỉa mai xong, Cố Kiệt nghẹn một bụng nghiến răng chuẩn bị phản kích thì bị Vũ Đông cắt ngang. Nghe thấy hắn nói rất nghiêm túc: “Tôi không muốn biết trong hai người ai mắng chết ai. Mà chỉ biết thừa dịp sức gió bây giờ không lớn là thời điểm đi vào thành phố ma tốt nhất. Ngộ nhỡ lát nữa thời tiết bỗng nhiên thay đổi thì chúng ta sống không quá ba phút."
Nghe vậy, Tần Chấn và Cố Kiệt căng thẳng. Cố Kiệt vốn định phàn nàn Vũ Đông quá thiên vị, mỗi lần gã định phản kích Tần Chấn đều bị hắn cắt ngang. Nhưng hiện tại nghe thế, gã không còn lòng dạ nào tiếp tục cãi cọ lập tức hỏi hắn có cách gì không, chỉ dẫn gì và lộ trình tiếp theo như thế nào.
Mà thái độ Vũ Đông cũng rất rõ ràng, hắn một bên nắm ba lô lên xe, nhanh chóng nhét đầy những vật dụng cần thiết, đồng thời trả lời hai chữ ngắn gọn “đi bộ”.
Những người khác cũng không nói nhảm như đám Tần Chấn, khoảnh khắc nhìn thấy Vũ Đông thu dọn ba lô, họ lập tức vào vị trí với tốc độ của quân đội chuẩn bị vũ khí, nước uống, thực phẩm, thiết bị liên lạc tương ứng. .
Tần Chấn nhìn thành phố ma quỷ dị đáng sợ trước mắt, trong lòng thật sự có chút sợ hãi khi đi bộ vượt qua đó. Lúc này Cố Kiệt đến gần Vũ Đông hỏi: "Đông thiếu, vậy chúng ta phải bỏ lại hai chiếc xe ngon nghẻ kia hả? Dù anh có tiền cũng không thể hoang phí như thế. Nếu anh thực sự không cần thì có thể sang tên cho tôi, tôi sẽ thu về tái xử lý giúp anh. Với lại, ngộ nhỡ lúc chúng ta chiến thắng trở về thì xe bị mất, thế chúng ta dùng gì để đi ra khỏi sa mạc?"
Vũ Đông dừng việc đang làm, nhìn lướt xung quanh rồi nói: “Đi vào sa mạc Lop Nur tương đương với việc tiến vào khu vực do quân đội kiểm soát. Họ sẽ nhanh chóng lần theo đến đây nhưng phía trước thành phố ma là vùng cấm tử vong. Quân đội sẽ không tùy tiện xông vào tìm chúng ta nhưng nhất định sẽ đợi chúng ta ở một chỗ khác khi ra ngoài, đừng nói là hai chiếc xe ở đây không chừng quân đội đang chờ hoan nghênh anh đấy."
Cố Kiệt cẩn thận quan sát sắc mặt Vũ Đông khi nói chuyện, gã cảm thấy "sự hoan nghênh" của quân đội không giống như nhiệt liệt hoan nghênh hữu nghị tiếp ứng mà giống như súng vác lên vai, đạn lên nòng chuẩn bị truy bắt tội phạm xâm phạm vào khu vực quân sự.
Nghĩ đến đây, Cố Kiệt và Tần Chấn nhìn nhau. Tần Chấn đáp lại gã bằng vẻ mặt yên tâm. Thật ra, Cố Kiệt vẫn không hiểu Tần Chấn lấy đâu ra sự tin tưởng vô điều kiện đối với Vũ Đông. Nhưng nếu anh em đã nói yên tâm thì yên tâm. Huống chi, trong mắt gã, Đông thiếu trẻ tuổi thật sự có tài. Chỉ với việc hắn hy sinh vì nghĩa ở Ngọc Môn Quan cũng đáng để tin tưởng.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Vũ Đông vác ba lô lên, dẫn mọi người hướng về thành phố ma. Cố Kiệt vừa đi vừa hối hận, ngoại trừ khẩu súng trong tay ra thì tất cả chỗ trong ba lô đều chứa đầy thức ăn và nước uống. Vốn dĩ tưởng rằng mình nhìn xa trông rộng nhưng khi thực sự bắt đầu đi bộ, gã mới phát hiện không nên khinh thường sức nặng của nước.
Sau khi đi vào địa hình Yardang, mọi người bắt đầu đề phòng. Bởi vì cảm giác này rất kỳ lạ, có vô số âm thanh ồn ào hỗn loạn truyền đến từ trong đá khiến người ta không thể phân biệt được thật giả chứ đừng nói đến việc xác định vị trí. Cứ có cảm giác không biết phía sau đống đá nào sẽ chợt lóe lên một khuôn mặt từ địa ngục.
Cũng may đội ngũ đồng hành có nhiều người ở gần nhau, ít nhiều trong lòng cũng kiên định.
Nhưng vào lúc này, Lan Tình ở giữa đội đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn bộ đàm trong tay. Ngay trước khi khởi hành, cô cố ý lấy ra chiếc bộ đàm quân sự, nói rằng cho dù từ trường nơi này hỗn loạn, thiết bị gặp trục trặc, cũng nên mang theo sẽ tốt hơn. Bất kể nó có thể sử dụng được hay không, chung quy luôn sẵn sàng cho tiện, thứ này luôn có radar riêng nếu có sự cố xảy ra, vẫn có cơ hội kêu cứu bằng cách phát ra tín hiệu. Cứ như vậy, cô chịu trách nhiệm về công cụ liên lạc gần như duy nhất này. Mà giờ sắc mặt cô bàng hoàng như thể nó đột nhiên tự phát ra tiếng.
Vũ Đông lập tức ý thức được sự kỳ quái, vội vàng đi lại hỏi: "Sao vậy?"
Lan Tình không giấu được vẻ bối rối trên mặt: “Anh Đông...Không hiểu sao em, em lại nhận được tín hiệu…”
Mọi người đều ngơ ngác trước câu nói này. Ở nơi này, radar, la bàn, công cụ liên lạc thậm chí cả đồng hồ đều không hoạt động. Thì làm sao bỗng nhiên nhận được tín hiệu? Với lại lúc trước bọn họ có điều chỉnh thử vì tránh cho quấy nhiễu nhận tín hiệu không liên quan nên cố ý đặt ra giới hạn về gửi tín hiệu. Ngoại trừ chín người trong đội có thể liên lạc với nhau còn lại là hệ thống liên lạc nội bộ trong xe và tín hiệu báo nạn radar.
Bây giờ chín người ở đây, radar hiển thị tối đen và chiếc xe vừa đậu bên ngoài. Mà tín hiệu kêu rít rít không nghe rõ chỉ có thể chứng minh rằng có ai đó đang ở trong xe. Hoặc, đó là một tín hiệu ma quái được gửi đến từ đâu đó.
4
0
1 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
