0 chữ
Chương 79
Chương 79: Tuyệt sắc nhân gian
Anh rút một bàn tay ướt ra giữ lấy đầu Khương Vãn Uyển, hôn lên môi cô. Anh ngậm lấy đôi môi Khương Vãn Uyển, gặm nhấm làn da mềm mại nơi khóe môi, nhân lúc cô không phòng bị, đoạt lấy môi cô, hôn lên đầu lưỡi thơm tho của cô.
Khương Vãn Uyển bị hôn đến mắt ngấn lệ.
Thẩm Hành Cương rút tay kia ra véo cằm cô, cô đưa tay chống lên ngực anh.
“Được rồi… phải ăn sáng thôi.”
Mấy ngày rồi không làm chuyện đó, cô biết, ban đêm anh nín nhịn rất khó chịu, thực ra cô cũng thèm muốn.
Nơi đó của Thẩm Hành Cương khác người thường… lần nào cũng hành hạ cô đến sống dở chết dở, nhưng lại… có chút gây nghiện.
Khương Vãn Uyển đã nếm trải nên biết mùi vị.
Thẩm Hành Cương nắm tay Khương Vãn Uyển kéo xuống dưới, dời chậu nước đi, sau đó ôm eo cô đưa cô lên giường sưởi. Tay anh di chuyển ra phía trước kéo khóa quần, rồi kéo tay cô đặt lên đó.
“Vãn Uyển, giúp anh.”
Anh khép hờ đôi mắt sâu không thấy đáy, trán rịn mồ hôi, khiến Khương Vãn Uyển đau lòng khôn xiết.
Khương Vãn Uyển cắn môi, nhắm mắt lại giúp anh. Thẩm Hành Cương khẽ thở ra một tiếng khoan khoái, anh lại ngậm lấy môi cô, để cô giúp mình giải tỏa.
Sau khi kết thúc, thứ đó rơi vào lòng bàn tay Khương Vãn Uyển, cô nóng đến mức không dám nhìn tay mình.
Thẩm Hành Cương kéo tay cô rửa sạch thứ sệt dính trên đó, rồi nhanh chóng xử lý sạch sẽ bản thân. Đợi đến khi mặt Khương Vãn Uyển hết nóng bừng, người đàn ông bên cạnh đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, hoàn toàn khác hẳn với người vừa rồi.
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Vãn Uyển, Thẩm Hành Cương đưa ra lời nhận xét xác đáng: “Vãn Uyển giỏi lắm.”
Khóe miệng Khương Vãn Uyển khẽ giật: "... Cảm, cảm ơn."
Chuyện này cũng cần khen à?
Thẩm Hành Cương giơ bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên: “Có cần anh giúp em không?”
Khóe miệng Khương Vãn Uyển giật mạnh một cái: "... Không cần, cảm ơn."
Chuyện này cũng cần có qua có lại ư???
Cô lấy bàn chải và kem đánh răng, đánh răng xong đổ nước đi, vừa hay lại gặp Hứa Lan. Hứa Lan cười chào: “Người thành phố các cô đúng là cầu kỳ thật, nhà chị cả nhà rửa mặt xong hết rồi, hai đứa mới xong à.”
Khương Vãn Uyển bị nói trúng tim đen, đỏ mặt giải thích: “Anh ấy không khỏe nên rửa hơi chậm một chút, em về phòng trước đây.” Cô xách chậu chạy vào nhà.
Mùa đông, bên ngoài cửa sổ thường được che một lớp ni lông chắn gió. Đêm qua tuyết rơi, cửa sổ và lớp ni lông phủ đầy sương giá. Ánh nắng sớm mai không mấy ấm áp xuyên qua lớp hoa văn sương giá trên cửa sổ, rọi vào căn phòng những vệt sáng mờ ảo. Thẩm Hành Cương nằm trên giường, người vẫn còn vết thương. Anh gấp chăn lại dựa vào góc tường, người nghiêng nghiêng dựa vào chồng chăn, một chân co lên, dáng vẻ lười biếng, thong dong.
Khương Vãn Uyển dựa vào cánh cửa thở hổn hển, hơi thở dần ổn định. Cô ngước mắt lên bắt gặp cảnh tượng này, hơi thở như ngừng lại năm sáu giây.
Đúng là... tuyệt sắc nhân gian.
Mỹ sắc ngon mắt làm sao!
Người có mỹ sắc ngon mắt kia nhếch môi cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Vãn Uyển thấy anh không khỏe à, đã vậy thì tối nay anh sẽ thể hiện thật tốt, kẻo em không hài lòng.”
Giờ không phải lên công điểm, bắt đầu từ chiều cũng được, Vãn Uyển thấy sao?
Ánh nắng mờ ảo như sóng nước viền theo gương mặt tinh tế, cao quý của Thẩm Hành Cương. Hàng mi dài nơi đuôi mắt che đi những suy tư sâu kín. Lời nói nghe thì quan tâm, nhưng giọng điệu lại khiến người ta sởn gai ốc.
Khương Vãn Uyển liếʍ môi: “Sao anh lại nghe lén em nói chuyện với chị dâu, lại còn cố tình xuyên tạc ý của em nữa. Rõ ràng em không có ý đó, em nói anh bị thương, nên mới không khỏe.”
“Với lại, vừa rồi tại sao lại chậm như vậy chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao? Chẳng lẽ em phải nói thật với chị dâu à?” Người gì đâu chứ, tự mình làm sai còn bắt nạt người khác.
Thẩm Hành Cương nhướng mày: “Anh đang bàn chuyện buổi tối với Vãn Uyển, nếu Vãn Uyển không muốn bàn, vậy thì thôi vậy.”
Khương Vãn Uyển bị hôn đến mắt ngấn lệ.
Thẩm Hành Cương rút tay kia ra véo cằm cô, cô đưa tay chống lên ngực anh.
“Được rồi… phải ăn sáng thôi.”
Mấy ngày rồi không làm chuyện đó, cô biết, ban đêm anh nín nhịn rất khó chịu, thực ra cô cũng thèm muốn.
Nơi đó của Thẩm Hành Cương khác người thường… lần nào cũng hành hạ cô đến sống dở chết dở, nhưng lại… có chút gây nghiện.
Khương Vãn Uyển đã nếm trải nên biết mùi vị.
Thẩm Hành Cương nắm tay Khương Vãn Uyển kéo xuống dưới, dời chậu nước đi, sau đó ôm eo cô đưa cô lên giường sưởi. Tay anh di chuyển ra phía trước kéo khóa quần, rồi kéo tay cô đặt lên đó.
Anh khép hờ đôi mắt sâu không thấy đáy, trán rịn mồ hôi, khiến Khương Vãn Uyển đau lòng khôn xiết.
Khương Vãn Uyển cắn môi, nhắm mắt lại giúp anh. Thẩm Hành Cương khẽ thở ra một tiếng khoan khoái, anh lại ngậm lấy môi cô, để cô giúp mình giải tỏa.
Sau khi kết thúc, thứ đó rơi vào lòng bàn tay Khương Vãn Uyển, cô nóng đến mức không dám nhìn tay mình.
Thẩm Hành Cương kéo tay cô rửa sạch thứ sệt dính trên đó, rồi nhanh chóng xử lý sạch sẽ bản thân. Đợi đến khi mặt Khương Vãn Uyển hết nóng bừng, người đàn ông bên cạnh đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, hoàn toàn khác hẳn với người vừa rồi.
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Vãn Uyển, Thẩm Hành Cương đưa ra lời nhận xét xác đáng: “Vãn Uyển giỏi lắm.”
Khóe miệng Khương Vãn Uyển khẽ giật: "... Cảm, cảm ơn."
Thẩm Hành Cương giơ bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên: “Có cần anh giúp em không?”
Khóe miệng Khương Vãn Uyển giật mạnh một cái: "... Không cần, cảm ơn."
Chuyện này cũng cần có qua có lại ư???
Cô lấy bàn chải và kem đánh răng, đánh răng xong đổ nước đi, vừa hay lại gặp Hứa Lan. Hứa Lan cười chào: “Người thành phố các cô đúng là cầu kỳ thật, nhà chị cả nhà rửa mặt xong hết rồi, hai đứa mới xong à.”
Khương Vãn Uyển bị nói trúng tim đen, đỏ mặt giải thích: “Anh ấy không khỏe nên rửa hơi chậm một chút, em về phòng trước đây.” Cô xách chậu chạy vào nhà.
Mùa đông, bên ngoài cửa sổ thường được che một lớp ni lông chắn gió. Đêm qua tuyết rơi, cửa sổ và lớp ni lông phủ đầy sương giá. Ánh nắng sớm mai không mấy ấm áp xuyên qua lớp hoa văn sương giá trên cửa sổ, rọi vào căn phòng những vệt sáng mờ ảo. Thẩm Hành Cương nằm trên giường, người vẫn còn vết thương. Anh gấp chăn lại dựa vào góc tường, người nghiêng nghiêng dựa vào chồng chăn, một chân co lên, dáng vẻ lười biếng, thong dong.
Đúng là... tuyệt sắc nhân gian.
Mỹ sắc ngon mắt làm sao!
Người có mỹ sắc ngon mắt kia nhếch môi cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Vãn Uyển thấy anh không khỏe à, đã vậy thì tối nay anh sẽ thể hiện thật tốt, kẻo em không hài lòng.”
Giờ không phải lên công điểm, bắt đầu từ chiều cũng được, Vãn Uyển thấy sao?
Ánh nắng mờ ảo như sóng nước viền theo gương mặt tinh tế, cao quý của Thẩm Hành Cương. Hàng mi dài nơi đuôi mắt che đi những suy tư sâu kín. Lời nói nghe thì quan tâm, nhưng giọng điệu lại khiến người ta sởn gai ốc.
Khương Vãn Uyển liếʍ môi: “Sao anh lại nghe lén em nói chuyện với chị dâu, lại còn cố tình xuyên tạc ý của em nữa. Rõ ràng em không có ý đó, em nói anh bị thương, nên mới không khỏe.”
“Với lại, vừa rồi tại sao lại chậm như vậy chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao? Chẳng lẽ em phải nói thật với chị dâu à?” Người gì đâu chứ, tự mình làm sai còn bắt nạt người khác.
Thẩm Hành Cương nhướng mày: “Anh đang bàn chuyện buổi tối với Vãn Uyển, nếu Vãn Uyển không muốn bàn, vậy thì thôi vậy.”
15
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
