0 chữ
Chương 50
Chương 50
Trong ba năm ở đây, Lục Minh thỉnh thoảng có đến cửa tiệm phụ chuyển linh kiện, còn lại đa phần thời gian là nằm không ở nhà, sống dựa vào cha mình.
Mãi đến khi Lục Vô Trần đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim, cậu mới bất đắc dĩ phải đứng ra tiếp quản tiệm sửa chữa.
Sau khi được đội chuyên môn xác nhận phân tích, đánh giá cuối cùng của Đường Tư Cầm về Lục Minh là…
Một tên côn đồ hạ tầng, hệ số nguy hiểm và năng lực đều thấp.
“Côn đồ hạ tầng?” Trong đầu Hạ Ỷ Lam hiện lên bóng dáng cao ráo kia.
Hạ Ỷ Lam xưa nay là người cẩn trọng và lý trí, môi trường sống từ nhỏ đến lớn đã dạy hắn phải dựa vào sự thật để đánh giá mọi thứ. Nhưng lúc này, hắn lại có cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác không thể lý giải nổi — Lục Minh trên người luôn toát ra thứ gì đó không phù hợp.
Hạ Ỷ Lam nói: “Tư Cầm, tự nhiên tôi thấy… năng lực nghiệp vụ của cô chắc phải cần nâng cao thêm rồi.”
“Hả?” Giọng Đường Tư Cầm mang theo tiếng nhiễu điện truyền đến từ thiết bị liên lạc tạm thời, rõ ràng là không hiểu tại sao ông chủ lại đột nhiên nói vậy: “Là kết quả điều tra có vấn đề sao?”
Hạ Ỷ Lam đáp: “Có vấn đề? Ừm… có lẽ có, nhưng không lớn.”
Tạm chưa bàn Lục Minh có phải là một tên côn đồ bình thường không, xét theo kết quả điều tra thì ít nhất cậu thật sự không có bất kỳ mối liên hệ nào với những người trong Tập đoàn Cơ Giới Chúng Sinh.
Mà Đường Tư Cầm xưa nay chưa từng mắc lỗi nghiêm trọng trong mấy việc then chốt thế này.
Chỉ cần không phải kẻ địch là được.
Còn lại… ai mà chẳng có mấy bí mật.
Hạ Ỷ Lam thu hồi dòng suy nghĩ: “Nói đi, bên đó thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Đường Tư Cầm lập tức bắt đầu kể khổ: “Ông chủ à, mấy ngày nay anh không lộ mặt, đám người trong hội đồng quản trị đã bắt đầu gây áp lực chất vấn tung tích của anh. Rõ ràng là có kẻ đang âm thầm giở trò, muốn lợi dụng chuyện anh ‘mất tích’ để gây ra hỗn loạn nội bộ. Đám đó bây giờ chỉ còn thiếu nước kề dao vào cổ tôi, ép hỏi lý do vì sao anh không chịu xuất hiện!”
Hạ Ỷ Lam bật cười: “Thế chẳng phải tốt sao?”
“Tốt cái đầu anh ấy!” Đường Tư Cầm than thở đến mức giọng rầu rĩ: "Ông chủ, anh rốt cuộc định khi nào quay lại? Giờ toàn bộ Tập đoàn Cơ Giới Chúng Sinh trên dưới đều đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi, làm tôi áp lực lớn vô cùng, cả đêm không ngủ nổi, tóc rụng cả nắm, mấy hôm nay đi gặp bác sĩ tâm lý tận ba lần rồi! Cứ tiếp tục như thế này, tôi chịu không nổi mất thôi!”
“Không vội, đợi thêm chút nữa.” Hạ Ỷ Lam sắp xếp gọn chiếc bộ đẩy cuối cùng vừa lắp xong: "Đợi đến lúc cô thật sự chịu không nổi, thì cứ báo thẳng tin tôi mất tích cho hội đồng quản trị, để bọn họ tự lo. Yên tâm đi, đám cáo già trong hội đồng đó không để chuyện này lộ ra ngoài đâu. So với tôi, thứ bọn họ quan tâm hơn là giá trị thị trường. Trước khi xác nhận tôi đã chết một trăm phần trăm, Tập đoàn Cơ Giới Chúng Sinh vẫn sẽ mang họ Hạ.”
Mãi đến khi Lục Vô Trần đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim, cậu mới bất đắc dĩ phải đứng ra tiếp quản tiệm sửa chữa.
Sau khi được đội chuyên môn xác nhận phân tích, đánh giá cuối cùng của Đường Tư Cầm về Lục Minh là…
Một tên côn đồ hạ tầng, hệ số nguy hiểm và năng lực đều thấp.
“Côn đồ hạ tầng?” Trong đầu Hạ Ỷ Lam hiện lên bóng dáng cao ráo kia.
Hạ Ỷ Lam xưa nay là người cẩn trọng và lý trí, môi trường sống từ nhỏ đến lớn đã dạy hắn phải dựa vào sự thật để đánh giá mọi thứ. Nhưng lúc này, hắn lại có cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác không thể lý giải nổi — Lục Minh trên người luôn toát ra thứ gì đó không phù hợp.
“Hả?” Giọng Đường Tư Cầm mang theo tiếng nhiễu điện truyền đến từ thiết bị liên lạc tạm thời, rõ ràng là không hiểu tại sao ông chủ lại đột nhiên nói vậy: “Là kết quả điều tra có vấn đề sao?”
Hạ Ỷ Lam đáp: “Có vấn đề? Ừm… có lẽ có, nhưng không lớn.”
Tạm chưa bàn Lục Minh có phải là một tên côn đồ bình thường không, xét theo kết quả điều tra thì ít nhất cậu thật sự không có bất kỳ mối liên hệ nào với những người trong Tập đoàn Cơ Giới Chúng Sinh.
Mà Đường Tư Cầm xưa nay chưa từng mắc lỗi nghiêm trọng trong mấy việc then chốt thế này.
Chỉ cần không phải kẻ địch là được.
Còn lại… ai mà chẳng có mấy bí mật.
Hạ Ỷ Lam thu hồi dòng suy nghĩ: “Nói đi, bên đó thế nào rồi?”
Hạ Ỷ Lam bật cười: “Thế chẳng phải tốt sao?”
“Tốt cái đầu anh ấy!” Đường Tư Cầm than thở đến mức giọng rầu rĩ: "Ông chủ, anh rốt cuộc định khi nào quay lại? Giờ toàn bộ Tập đoàn Cơ Giới Chúng Sinh trên dưới đều đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi, làm tôi áp lực lớn vô cùng, cả đêm không ngủ nổi, tóc rụng cả nắm, mấy hôm nay đi gặp bác sĩ tâm lý tận ba lần rồi! Cứ tiếp tục như thế này, tôi chịu không nổi mất thôi!”
2
0
1 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
