0 chữ
Chương 4
Chương 4
"Quay về đây làm gì, tính đếm hàng tồn rồi bán tiệm luôn hả?”
“Khó nói lắm. Tiền thì hết sạch mà thi thể còn bị bắn thành pháo hoa. Nếu lão Lục biết chắc hối hận lắm… ê, tụi mày nháy mắt với tao làm gì vậy?”
Gã trung niên còn đang khó hiểu vì mấy đứa kia cứ nháy mắt loạn cả lên thì bỗng nghe sau lưng vang lên giọng cười nhạt:
“Tôi đúng là về đếm hàng tồn thật đấy, nhưng tạm thời chưa định bán tiệm.”
Gã trung niên quay phắt lại, vừa khéo thấy Bạch Lục Minh đứng ngay sau, cười như không cười. Hắn sượng mặt, ho khan mấy tiếng, lúng túng chữa lời:
“Ờ thì… cũng phải… đó là công sức nửa đời của lão Lục mà, bán đi thì tiếc.”
“Cảm ơn mấy anh em láng giềng quan tâm chuyện nhà tôi nha. Nếu lão Lục mà nghe được chắc cảm động lắm.”
Bạch Lục Minh còn vươn tay phủi bụi trên vai gã kia, cười híp mắt:
“Mà cái pháo hoa làm từ thi thể đúng là khác pháo bình thường. Tôi còn giữ video trực tiếp trung tâm gửi. Bữa nào rảnh mở cho mấy anh coi nhé. Nói công bằng thì… lãng mạn lắm.”
“À… được… hả?” Gã trung niên theo phản xạ đáp liền, mấy giây sau mới giật mình hoảng hốt xua tay: “Thôi thôi thôi, mấy thứ lãng mạn vậy bọn tôi không dám coi đâu!”
Bạch Lục Minh cười tươi như mời chào:
“Anh Vương à, khách sáo gì. Cái gì hay thì phải chia sẻ. Tin tôi đi, pháo hoa nhà tôi nổ cực đẹp.”
Gã trung niên cười gượng gạo: “Thôi… thiệt mà, khỏi đi.”
Gã đầu đinh đứng cạnh thấy bộ dạng sợ xanh mặt của gã họ Vương thì bật cười khúc khích. Hắn liếc Bạch Lục Minh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Lục Minh, mày tính làm gì tiếp theo? Tao ở khu trên cũng quen vài hộp đêm. Nếu muốn tao giới thiệu thử cho.”
Nói gì thì nói, ai ở đây chả biết gốc gác “con lạc mất rồi tìm lại” của lão Lục này, từ lúc nhận nhau tới giờ có làm được cái gì ra hồn đâu. Giờ lão Lục chết rồi, thằng ăn bám này coi như mất chỗ dựa. Là láng giềng bao năm, cũng muốn chìa tay giúp một chút.
Bạch Lục Minh nghe vậy thì bật cười lớn:
“Hộp đêm hả? Chỗ đó đâu phải ai cũng vô được.”
Tên đầu đinh gật đầu chắc nịch: “Mày yên tâm. Cái mặt mày vô được chắc luôn!”
Bạch Lục Minh chắp tay kính cẩn: “Anh Đinh đúng là người biết nhìn hàng.”
Tên đầu đinh cười khoái chí: “Thế mày…”
“Nhưng ý tốt này tôi chỉ dám nhận trong lòng thôi.” Bạch Lục Minh cười nhẹ, giọng bình thản.
“Khó nói lắm. Tiền thì hết sạch mà thi thể còn bị bắn thành pháo hoa. Nếu lão Lục biết chắc hối hận lắm… ê, tụi mày nháy mắt với tao làm gì vậy?”
Gã trung niên còn đang khó hiểu vì mấy đứa kia cứ nháy mắt loạn cả lên thì bỗng nghe sau lưng vang lên giọng cười nhạt:
“Tôi đúng là về đếm hàng tồn thật đấy, nhưng tạm thời chưa định bán tiệm.”
Gã trung niên quay phắt lại, vừa khéo thấy Bạch Lục Minh đứng ngay sau, cười như không cười. Hắn sượng mặt, ho khan mấy tiếng, lúng túng chữa lời:
“Ờ thì… cũng phải… đó là công sức nửa đời của lão Lục mà, bán đi thì tiếc.”
“Cảm ơn mấy anh em láng giềng quan tâm chuyện nhà tôi nha. Nếu lão Lục mà nghe được chắc cảm động lắm.”
Bạch Lục Minh còn vươn tay phủi bụi trên vai gã kia, cười híp mắt:
“À… được… hả?” Gã trung niên theo phản xạ đáp liền, mấy giây sau mới giật mình hoảng hốt xua tay: “Thôi thôi thôi, mấy thứ lãng mạn vậy bọn tôi không dám coi đâu!”
Bạch Lục Minh cười tươi như mời chào:
“Anh Vương à, khách sáo gì. Cái gì hay thì phải chia sẻ. Tin tôi đi, pháo hoa nhà tôi nổ cực đẹp.”
Gã trung niên cười gượng gạo: “Thôi… thiệt mà, khỏi đi.”
Gã đầu đinh đứng cạnh thấy bộ dạng sợ xanh mặt của gã họ Vương thì bật cười khúc khích. Hắn liếc Bạch Lục Minh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Lục Minh, mày tính làm gì tiếp theo? Tao ở khu trên cũng quen vài hộp đêm. Nếu muốn tao giới thiệu thử cho.”
Bạch Lục Minh nghe vậy thì bật cười lớn:
“Hộp đêm hả? Chỗ đó đâu phải ai cũng vô được.”
Tên đầu đinh gật đầu chắc nịch: “Mày yên tâm. Cái mặt mày vô được chắc luôn!”
Bạch Lục Minh chắp tay kính cẩn: “Anh Đinh đúng là người biết nhìn hàng.”
Tên đầu đinh cười khoái chí: “Thế mày…”
“Nhưng ý tốt này tôi chỉ dám nhận trong lòng thôi.” Bạch Lục Minh cười nhẹ, giọng bình thản.
2
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
