0 chữ
Chương 24
Chương 24
Charlie hạ giọng một chút:
“Thế cậu ta thì sao? Trông lạ mặt lắm, cậu với cậu ta là gì? Thân không? Nãy mấy khách trong quán cũng hỏi rồi đó, nói cậu ấy trông cũng không tệ lắm. Bất kể là cậu hay cậu ta, muốn tới đây làm, tôi đều hoan nghênh cả!”
“Cậu ấy à…”
Bạch Lục Minh tưởng tượng cảnh người nắm quyền của toàn bộ tập đoàn máy móc Chúng Sinh mặc lễ phục bước vào quán bar…
Rồi thành thật trả lời: “Nếu anh muốn cả khu hạ thành này bị san bằng thì cứ tiếp tục hoan nghênh đi.”
Charlie: “Hả?”
Bạch Lục Minh không trả lời thắc mắc đó, nhân lúc Charlie chưa kịp mở miệng mời gọi trực tiếp, cậu đã kéo Hạ Ỷ Lam rời đi.
Cậu không có ý định cùng hắn lên lầu. Sau khi ra khỏi quán, cậu nhét vào tay hắn một tờ giấy: “Trễ rồi, tiệm tôi còn nhiều đơn phải xử lý, không lên cùng anh đâu. Cửa trên lầu không khóa, anh lên thu dọn đồ rồi tự về nhé, trước khi đi nhớ thanh toán mấy cái này là được.”
“Thanh toán?”
Hạ Ỷ Lam mở tờ giấy ra, thấy trên đó liệt kê một loạt chi phí rõ ràng chi tiết, không biết cậu ghi lại từ lúc nào.
Ngoài mấy khoản linh tinh như phí dọn dẹp, băng bó, ru ngủ, chỗ ở, tiền điện nước, còn có cả thuốc giảm đau, dung dịch Russell, thuốc thử a-g234, băng gạc… cho đến ly sữa tổng hợp, bánh mì và xúc xích sáng nay, không thiếu một món nào.
Minh bạch rõ ràng, từng xu phân minh.
Hạ Ỷ Lam đưa tờ hóa đơn lại trước mặt Bạch Lục Minh, ngón tay chỉ vào một dòng trong đó: “Những cái khác thì tôi hiểu, cái này… ‘phí lương tâm’ là gì?”
“Chính là nghĩa đen đó.”
Bạch Lục Minh mỉm cười giải thích,
“Tối qua gặp anh xong, tôi bị anh hành đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi tử tế. Người ta nói, ân nhỏ nên trả, ân lớn càng phải báo đáp. Tôi đã vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, lòng anh nên tự biết, tùy vào lương tâm của anh muốn cảm ơn bao nhiêu thì anh quyết định đi.”
Hạ Ỷ Lam nghe xong khẽ gật đầu:
“Lợi dụng ơn nghĩa để đòi nợ?”
Bạch Lục Minh khoát tay: “Đừng nói văn hoa thế, tôi đây nhiều lắm cũng chỉ gọi là cưỡng ép đạo đức thôi.”
Cứu người là chuyện tốt, nhưng không thể cứ cứu không như vậy mãi. Cơm cũng sắp không có mà ăn, nếu có thể nhận được chút “tiền thưởng” tự nguyện thì ai mà từ chối cho được.
“Tài khoản ghi ngay trên giấy đó, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Cậu nhìn đồng hồ, rồi xoay người rời đi.
Hạ Ỷ Lam nhìn theo bóng lưng Bạch Lục Minh khuất dần, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cảm thấy thú vị.
Nói là người này tính toán chi ly, keo kiệt từng đồng thì đúng, nhưng xoay người rời đi nhanh gọn vậy, chẳng chút do dự, cũng không sợ hắn sẽ quỵt nợ.
Hạ Ỷ Lam quay lại gác mái. Nhìn quanh một vòng, liền thấy bộ quần áo đã thay ra tối qua được đặt gọn gàng trong góc, bên cạnh là khẩu súng hạt tử và thiết bị liên lạc của hắn.
“Thế cậu ta thì sao? Trông lạ mặt lắm, cậu với cậu ta là gì? Thân không? Nãy mấy khách trong quán cũng hỏi rồi đó, nói cậu ấy trông cũng không tệ lắm. Bất kể là cậu hay cậu ta, muốn tới đây làm, tôi đều hoan nghênh cả!”
“Cậu ấy à…”
Bạch Lục Minh tưởng tượng cảnh người nắm quyền của toàn bộ tập đoàn máy móc Chúng Sinh mặc lễ phục bước vào quán bar…
Rồi thành thật trả lời: “Nếu anh muốn cả khu hạ thành này bị san bằng thì cứ tiếp tục hoan nghênh đi.”
Charlie: “Hả?”
Bạch Lục Minh không trả lời thắc mắc đó, nhân lúc Charlie chưa kịp mở miệng mời gọi trực tiếp, cậu đã kéo Hạ Ỷ Lam rời đi.
Cậu không có ý định cùng hắn lên lầu. Sau khi ra khỏi quán, cậu nhét vào tay hắn một tờ giấy: “Trễ rồi, tiệm tôi còn nhiều đơn phải xử lý, không lên cùng anh đâu. Cửa trên lầu không khóa, anh lên thu dọn đồ rồi tự về nhé, trước khi đi nhớ thanh toán mấy cái này là được.”
Hạ Ỷ Lam mở tờ giấy ra, thấy trên đó liệt kê một loạt chi phí rõ ràng chi tiết, không biết cậu ghi lại từ lúc nào.
Ngoài mấy khoản linh tinh như phí dọn dẹp, băng bó, ru ngủ, chỗ ở, tiền điện nước, còn có cả thuốc giảm đau, dung dịch Russell, thuốc thử a-g234, băng gạc… cho đến ly sữa tổng hợp, bánh mì và xúc xích sáng nay, không thiếu một món nào.
Minh bạch rõ ràng, từng xu phân minh.
Hạ Ỷ Lam đưa tờ hóa đơn lại trước mặt Bạch Lục Minh, ngón tay chỉ vào một dòng trong đó: “Những cái khác thì tôi hiểu, cái này… ‘phí lương tâm’ là gì?”
“Chính là nghĩa đen đó.”
Bạch Lục Minh mỉm cười giải thích,
“Tối qua gặp anh xong, tôi bị anh hành đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi tử tế. Người ta nói, ân nhỏ nên trả, ân lớn càng phải báo đáp. Tôi đã vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, lòng anh nên tự biết, tùy vào lương tâm của anh muốn cảm ơn bao nhiêu thì anh quyết định đi.”
“Lợi dụng ơn nghĩa để đòi nợ?”
Bạch Lục Minh khoát tay: “Đừng nói văn hoa thế, tôi đây nhiều lắm cũng chỉ gọi là cưỡng ép đạo đức thôi.”
Cứu người là chuyện tốt, nhưng không thể cứ cứu không như vậy mãi. Cơm cũng sắp không có mà ăn, nếu có thể nhận được chút “tiền thưởng” tự nguyện thì ai mà từ chối cho được.
“Tài khoản ghi ngay trên giấy đó, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Cậu nhìn đồng hồ, rồi xoay người rời đi.
Hạ Ỷ Lam nhìn theo bóng lưng Bạch Lục Minh khuất dần, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cảm thấy thú vị.
Nói là người này tính toán chi ly, keo kiệt từng đồng thì đúng, nhưng xoay người rời đi nhanh gọn vậy, chẳng chút do dự, cũng không sợ hắn sẽ quỵt nợ.
Hạ Ỷ Lam quay lại gác mái. Nhìn quanh một vòng, liền thấy bộ quần áo đã thay ra tối qua được đặt gọn gàng trong góc, bên cạnh là khẩu súng hạt tử và thiết bị liên lạc của hắn.
1
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
