0 chữ
Chương 17
Chương 17
Tài khoản vốn chỉ đủ tiền cơm cho một tuần, giờ thì trắng túi thật rồi.
Tình hình này, lo cái ăn no mặc ấm mấy ngày tới e rằng sẽ trở thành vấn đề sinh tồn nghiêm trọng.
May mà cậu thì nghèo thật, nhưng cái người vừa vớt về kia — giàu.
Chỉ cần hắn tỉnh lại, mấy rắc rối tài chính chắc chắn sẽ được giải quyết gọn gàng.
Sau khi tiêm thuốc mê, nét mặt đau đớn của Hạ Ỷ Lam dịu đi trông thấy.
Thương tích do súng hạt tử không thể dùng thuốc thường bôi được, mà điều kiện y tế ở hạ khu thì nghèo nàn. Bạch Lục Minh đành dựa vào kinh nghiệm cá nhân, mua vài loại thay thế rẻ mà xài được, rồi ra tay băng bó thuần thục, đâu ra đấy.
Phải nói là thương tích của Hạ Ỷ Lam còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Đám người truy sát hắn chắc chắn là ra tay tàn độc, chỉ không rõ phía sau là tàn dư nội chiến năm xưa hay thù riêng cá nhân với vị quyền thần này.
Vừa cởϊ áσ, lột quần, lau vết thương, băng bó xong, Bạch Lục Minh cũng toát cả mồ hôi.
Sắc mặt Hạ Ỷ Lam tuy đã dịu đi nhiều, nhưng theo bản năng cảnh giác, cơ thể vẫn còn hơi căng thẳng.
Tắm xong bước vào, Bạch Lục Minh liếc nhìn thân hình tỉ lệ gần như hoàn hảo của người đàn ông nằm trên giường, trong mắt không kìm được ánh lên chút cảm xúc.
Ánh nhìn của cậu thoáng trở nên phức tạp.
Đám sát thủ đã cắt đuôi, vết thương xử lý ổn thỏa… chỉ còn một vấn đề nghiêm trọng hơn mà cậu mới phát hiện ra…
“Hình như…”
Giọng nói hơi khó xử vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh: “Trong nhà, chỉ có đúng một cái giường thôi.”
Bạch Lục Minh đứng bên giường do dự đúng ba giây, cuối cùng nghĩ: giường của mình, ngủ thì ngủ, có gì đâu.
Thế là cậu vén chăn chui vào nằm, trước khi nhắm mắt còn không quên kéo một nửa chăn đắp lên người Hạ Ỷ Lam, rồi cẩn thận đắp lại mép chăn.
Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào.
Gác mái vốn đã chật hẹp cũ nát, lại thêm đống đồ lộn xộn chất cao, trông càng thêm chật chội.
Báo động đỏ, tiếng súng dồn dập, ánh sáng đan xen của hạt tử tuyến, mùi máu tanh lan khắp không gian…
Người nằm trên giường rõ ràng không ngủ yên, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, hắn vô thức duỗi chân một cái, “rầm” một tiếng, có thứ gì đó bị đá khỏi góc giường rơi xuống.
Tiếng động bất ngờ khiến hắn choàng tỉnh khỏi cơn mê.
Vừa mở mắt, thứ đập vào mắt hắn là một không gian xa lạ, bừa bộn tới mức khó tả.
Nhưng điều khiến hắn cảnh giác hơn cả, là bên cạnh có người!
Chẳng có thời gian để nghĩ ngợi, phản ứng đầu tiên của hắn là cảnh giác rút súng, nhưng chưa kịp hành động, cánh tay vừa nhấc lên đã bị một bàn tay đè xuống.
Đối phương ấn tay hắn trở lại giường, còn không quên vỗ nhẹ lên mu bàn tay như đang trấn an, rồi một giọng nói lười biếng khàn khàn vang lên trong cơn ngái ngủ:
Tình hình này, lo cái ăn no mặc ấm mấy ngày tới e rằng sẽ trở thành vấn đề sinh tồn nghiêm trọng.
May mà cậu thì nghèo thật, nhưng cái người vừa vớt về kia — giàu.
Chỉ cần hắn tỉnh lại, mấy rắc rối tài chính chắc chắn sẽ được giải quyết gọn gàng.
Sau khi tiêm thuốc mê, nét mặt đau đớn của Hạ Ỷ Lam dịu đi trông thấy.
Thương tích do súng hạt tử không thể dùng thuốc thường bôi được, mà điều kiện y tế ở hạ khu thì nghèo nàn. Bạch Lục Minh đành dựa vào kinh nghiệm cá nhân, mua vài loại thay thế rẻ mà xài được, rồi ra tay băng bó thuần thục, đâu ra đấy.
Phải nói là thương tích của Hạ Ỷ Lam còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Đám người truy sát hắn chắc chắn là ra tay tàn độc, chỉ không rõ phía sau là tàn dư nội chiến năm xưa hay thù riêng cá nhân với vị quyền thần này.
Sắc mặt Hạ Ỷ Lam tuy đã dịu đi nhiều, nhưng theo bản năng cảnh giác, cơ thể vẫn còn hơi căng thẳng.
Tắm xong bước vào, Bạch Lục Minh liếc nhìn thân hình tỉ lệ gần như hoàn hảo của người đàn ông nằm trên giường, trong mắt không kìm được ánh lên chút cảm xúc.
Ánh nhìn của cậu thoáng trở nên phức tạp.
Đám sát thủ đã cắt đuôi, vết thương xử lý ổn thỏa… chỉ còn một vấn đề nghiêm trọng hơn mà cậu mới phát hiện ra…
“Hình như…”
Giọng nói hơi khó xử vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh: “Trong nhà, chỉ có đúng một cái giường thôi.”
Bạch Lục Minh đứng bên giường do dự đúng ba giây, cuối cùng nghĩ: giường của mình, ngủ thì ngủ, có gì đâu.
Thế là cậu vén chăn chui vào nằm, trước khi nhắm mắt còn không quên kéo một nửa chăn đắp lên người Hạ Ỷ Lam, rồi cẩn thận đắp lại mép chăn.
Gác mái vốn đã chật hẹp cũ nát, lại thêm đống đồ lộn xộn chất cao, trông càng thêm chật chội.
Báo động đỏ, tiếng súng dồn dập, ánh sáng đan xen của hạt tử tuyến, mùi máu tanh lan khắp không gian…
Người nằm trên giường rõ ràng không ngủ yên, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, hắn vô thức duỗi chân một cái, “rầm” một tiếng, có thứ gì đó bị đá khỏi góc giường rơi xuống.
Tiếng động bất ngờ khiến hắn choàng tỉnh khỏi cơn mê.
Vừa mở mắt, thứ đập vào mắt hắn là một không gian xa lạ, bừa bộn tới mức khó tả.
Nhưng điều khiến hắn cảnh giác hơn cả, là bên cạnh có người!
Chẳng có thời gian để nghĩ ngợi, phản ứng đầu tiên của hắn là cảnh giác rút súng, nhưng chưa kịp hành động, cánh tay vừa nhấc lên đã bị một bàn tay đè xuống.
2
0
1 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
