0 chữ
Chương 15
Chương 15
Thấy Hạ Ỷ Lam đứng im không nhúc nhích, Bạch Lục Minh hỏi: “Sao rồi, người ta đi hết rồi, anh tính sao đây?”
Hạ Ỷ Lam hít sâu một hơi, vừa định đứng dậy, cơn choáng đột ngột khiến hắn khựng lại, vết thương rách ra đau buốt, tầm nhìn nhòe đi, cảm giác sống sót sau tai nạn càng rõ rệt, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, khiến hắn không trụ nổi mà ngã ngồi lại.
Vết thương quá nặng, lại mất máu, di chuyển lâu khiến hắn giờ chỉ còn là một kẻ gắng gượng.
Gắng gượng trấn tĩnh, Hạ Ỷ Lam nhắm mắt mấy giây, đến khi cơn choáng tạm lắng xuống mới chậm rãi mở mắt nhìn người trước mặt. Nhưng lời định nói ra lại hoàn toàn chuyển hướng: “Bỗng dưng trở thành bảo bối của ai đó, còn bị người ta ‘dã chiến’ ngay giữa ban ngày, lại bị mò từ đầu đến chân, suýt thì bị cởi sạch…”
Giọng hắn như đang kể lại một điều hiển nhiên.
Cứ mỗi từ vang lên, chân mày Bạch Lục Minh lại nhướn lên một chút, vừa không ngạc nhiên, lại như đang chờ đối phương lật bài.
Hạ Ỷ Lam khẽ ho mấy tiếng, cố nuốt đi mùi máu tanh trong cổ họng, giọng đã khàn đặc: “Thế nên… bây giờ tôi muốn hỏi, cậu làm mấy chuyện đó, có từng nghĩ đến chuyện —— phải chịu trách nhiệm với tôi không?”
“Chịu trách nhiệm?” Bạch Lục Minh nhìn người trước mặt đang run rẩy, cân nhắc khả năng sống sót nếu bỏ mặc người này, rồi gật đầu rất dứt khoát, “Chuyện chịu trách nhiệm thì… cũng không phải không được, dù sao anh cũng hợp gu tôi. Có điều trước đó tốt nhất chúng ta nên ước định ba điề— ơ khoan đã, đừng ngất?”
Cậu còn chưa nói hết, đã thấy Hạ Ỷ Lam vừa nghe đến “không phải không được” liền lảo đảo, rồi gục hẳn xuống.
Bạch Lục Minh phản ứng nhanh đỡ lấy người sắp ngã.
Bạch Lục Minh: “…”
Gài người nửa đời, cuối cùng cũng tới ngày bị người ta gài lại.
Không biết có phải ảo giác không, cậu cảm giác mình vừa bị tên bề ngoài tử tế này cố ý “va chạm lừa đảo”.
Mà thôi, nếu người này có mệnh hệ gì, với thế lực nhà họ Hạ, cả tinh cầu hoang này chắc chắn sẽ bị xới tung.
Cuộc sống an nhàn của cậu còn chưa tận hưởng đủ đâu, cứu người một mạng, coi như tích đức hành thiện cũng được rồi.
Bạch Lục Minh đưa người về nhà.
Không vì lý do gì đặc biệt, đơn giản là không thể để hắn chết bậy bạ ngoài đường. Bằng không, không chỉ cái hành tinh bé tẹo vô danh này, mà e rằng cả Đế quốc cũng sẽ rung chuyển.
Nhìn người đàn ông bị cậu vứt lên giường gác mái, Bạch Lục Minh hơi trầm ngâm.
Giống như đã nói trước đó, cậu từng gặp người này — ba năm trước, trong một buổi yến tiệc hoàng gia.
Lúc ấy cậu vẫn còn là “Bạch Soái” trong miệng người khác, chưa gặp tai nạn khi nhảy không gian, cũng chưa bị đày về cái hành tinh hoang vắng này, trở thành một kẻ chuyên ăn bám.
Hạ Ỷ Lam hít sâu một hơi, vừa định đứng dậy, cơn choáng đột ngột khiến hắn khựng lại, vết thương rách ra đau buốt, tầm nhìn nhòe đi, cảm giác sống sót sau tai nạn càng rõ rệt, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, khiến hắn không trụ nổi mà ngã ngồi lại.
Vết thương quá nặng, lại mất máu, di chuyển lâu khiến hắn giờ chỉ còn là một kẻ gắng gượng.
Gắng gượng trấn tĩnh, Hạ Ỷ Lam nhắm mắt mấy giây, đến khi cơn choáng tạm lắng xuống mới chậm rãi mở mắt nhìn người trước mặt. Nhưng lời định nói ra lại hoàn toàn chuyển hướng: “Bỗng dưng trở thành bảo bối của ai đó, còn bị người ta ‘dã chiến’ ngay giữa ban ngày, lại bị mò từ đầu đến chân, suýt thì bị cởi sạch…”
Cứ mỗi từ vang lên, chân mày Bạch Lục Minh lại nhướn lên một chút, vừa không ngạc nhiên, lại như đang chờ đối phương lật bài.
Hạ Ỷ Lam khẽ ho mấy tiếng, cố nuốt đi mùi máu tanh trong cổ họng, giọng đã khàn đặc: “Thế nên… bây giờ tôi muốn hỏi, cậu làm mấy chuyện đó, có từng nghĩ đến chuyện —— phải chịu trách nhiệm với tôi không?”
“Chịu trách nhiệm?” Bạch Lục Minh nhìn người trước mặt đang run rẩy, cân nhắc khả năng sống sót nếu bỏ mặc người này, rồi gật đầu rất dứt khoát, “Chuyện chịu trách nhiệm thì… cũng không phải không được, dù sao anh cũng hợp gu tôi. Có điều trước đó tốt nhất chúng ta nên ước định ba điề— ơ khoan đã, đừng ngất?”
Cậu còn chưa nói hết, đã thấy Hạ Ỷ Lam vừa nghe đến “không phải không được” liền lảo đảo, rồi gục hẳn xuống.
Bạch Lục Minh: “…”
Gài người nửa đời, cuối cùng cũng tới ngày bị người ta gài lại.
Không biết có phải ảo giác không, cậu cảm giác mình vừa bị tên bề ngoài tử tế này cố ý “va chạm lừa đảo”.
Mà thôi, nếu người này có mệnh hệ gì, với thế lực nhà họ Hạ, cả tinh cầu hoang này chắc chắn sẽ bị xới tung.
Cuộc sống an nhàn của cậu còn chưa tận hưởng đủ đâu, cứu người một mạng, coi như tích đức hành thiện cũng được rồi.
Bạch Lục Minh đưa người về nhà.
Không vì lý do gì đặc biệt, đơn giản là không thể để hắn chết bậy bạ ngoài đường. Bằng không, không chỉ cái hành tinh bé tẹo vô danh này, mà e rằng cả Đế quốc cũng sẽ rung chuyển.
Nhìn người đàn ông bị cậu vứt lên giường gác mái, Bạch Lục Minh hơi trầm ngâm.
Lúc ấy cậu vẫn còn là “Bạch Soái” trong miệng người khác, chưa gặp tai nạn khi nhảy không gian, cũng chưa bị đày về cái hành tinh hoang vắng này, trở thành một kẻ chuyên ăn bám.
1
0
6 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
