0 chữ
Chương 13
Chương 13
“Ai cơ?” Bạch Lục Minh chẳng thèm nể mặt, “Mấy người không có mắt đã đủ lắm rồi, còn đòi hỏi ai khác?”
Nói chẳng hợp ý, thì không cần nhiều lời.
Nụ cười của tóc vàng cứng đờ trên mặt.
Phía sau có người vỗ vai hắn, hạ giọng nhắc nhở: “Tìm khắp rồi vẫn không thấy, có khi nào… người đứng trước chính là hắn?”
Được nhắc nhở, tóc vàng nghi ngờ nhìn qua phía sau Bạch Lục Minh, ánh mắt tràn đầy dò xét.
Hắn vừa bước lên một bước thăm dò, liền thấy Bạch Lục Minh không hề né tránh, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai đối phương, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng như đang dỗ người yêu: “Biết mà, mất hứng đúng không, đừng giận nữa, lát nữa anh đền cho, được không?”
Người kia như bị dỗ ngọt, cũng phối hợp đưa tay ôm lại eo hắn.
Tóc vàng: “…”
Không cần nghi ngờ nữa, tuyệt đối không phải người đó — không thể tưởng tượng nổi có ai dám làm vậy với hắn ta cả.
Tóc vàng quay đầu định hỏi ý kiến người phía sau: “Xem ra đúng là không có ở đây. Giờ phải làm sao? Đề phòng bất trắc, có nên…”
Ánh mắt giao nhau trong bóng đêm, dường như có sát khí bắt đầu len lỏi âm thầm lan ra.
Chuyện xảy ra hôm nay không thể để lộ ra ngoài, cách tốt nhất, dĩ nhiên là… diệt khẩu.
Trong sự đối đầu không lời, đám người bắt đầu cảnh giác theo dõi mọi hành động của Bạch Lục Minh, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay, xử lý gọn gàng “cặp đôi chó chết” này.
Đột nhiên, Bạch Lục Minh đưa tay vào túi quần.
Tóc vàng biến sắc.
Biết ngay mà, tên này không đơn giản chỉ là đánh dã chiến! Quả nhiên có vấn đề!
Đám người được huấn luyện bài bản lập tức chuẩn bị rút súng, thì thấy Bạch Lục Minh rút ra một vật — máy liên lạc.
Mọi người: “…”
Giữa ánh nhìn của bao người, Bạch Lục Minh đã thong thả đưa thiết bị liên lạc lên tai, mà câu mở đầu cậu nói ra khiến mấy kẻ đang nửa chừng rút súng lập tức phải thu tay về.
“Cảnh sát Trần hả? Là tôi, Tiểu Minh đây! Đừng dữ vậy chứ, nãy bận chuyện chính nên không để ý anh đang tìm tôi.” Bạch Lục Minh tươi cười hớn hở, “Phải đó, dạo này bận quá nên chưa trả lời anh được, thật ngại quá.”
Một câu nói khiến mấy người xung quanh không nhịn được liếc về phía góc tối nơi có một kẻ khác cũng đang bị ép sát vào tường.
Chuyện nghiêm túc mà cậu nói đến… là cái vụ “vận động ngoài trời” kia hả?
“Thật đó, không gạt anh đâu. Anh cứ ba ngày hai bữa là gọi tôi, lần này nhà tôi giận thật rồi, đang dỗ đây nè. Không tin hả? Không tin để tôi đưa em ấy chào anh một tiếng nhé.” Bạch Lục Minh vừa nói vừa cúi người vào trong áo khoác, đưa thiết bị liên lạc tới trước mặt Hạ Ỷ Lam, ra hiệu, “Cục cưng, gọi một tiếng ‘anh Trần’ nào.”
Ánh mắt Hạ Ỷ Lam quét qua màn hình hoàn toàn không có giao diện cuộc gọi, thấy Bạch Lục Minh nháy mắt với mình, sau một thoáng im lặng, hắn phối hợp mở miệng: “Anh Trần.”
Nói chẳng hợp ý, thì không cần nhiều lời.
Nụ cười của tóc vàng cứng đờ trên mặt.
Phía sau có người vỗ vai hắn, hạ giọng nhắc nhở: “Tìm khắp rồi vẫn không thấy, có khi nào… người đứng trước chính là hắn?”
Được nhắc nhở, tóc vàng nghi ngờ nhìn qua phía sau Bạch Lục Minh, ánh mắt tràn đầy dò xét.
Hắn vừa bước lên một bước thăm dò, liền thấy Bạch Lục Minh không hề né tránh, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai đối phương, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng như đang dỗ người yêu: “Biết mà, mất hứng đúng không, đừng giận nữa, lát nữa anh đền cho, được không?”
Người kia như bị dỗ ngọt, cũng phối hợp đưa tay ôm lại eo hắn.
Tóc vàng: “…”
Không cần nghi ngờ nữa, tuyệt đối không phải người đó — không thể tưởng tượng nổi có ai dám làm vậy với hắn ta cả.
Ánh mắt giao nhau trong bóng đêm, dường như có sát khí bắt đầu len lỏi âm thầm lan ra.
Chuyện xảy ra hôm nay không thể để lộ ra ngoài, cách tốt nhất, dĩ nhiên là… diệt khẩu.
Trong sự đối đầu không lời, đám người bắt đầu cảnh giác theo dõi mọi hành động của Bạch Lục Minh, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay, xử lý gọn gàng “cặp đôi chó chết” này.
Đột nhiên, Bạch Lục Minh đưa tay vào túi quần.
Tóc vàng biến sắc.
Biết ngay mà, tên này không đơn giản chỉ là đánh dã chiến! Quả nhiên có vấn đề!
Đám người được huấn luyện bài bản lập tức chuẩn bị rút súng, thì thấy Bạch Lục Minh rút ra một vật — máy liên lạc.
Mọi người: “…”
Giữa ánh nhìn của bao người, Bạch Lục Minh đã thong thả đưa thiết bị liên lạc lên tai, mà câu mở đầu cậu nói ra khiến mấy kẻ đang nửa chừng rút súng lập tức phải thu tay về.
Một câu nói khiến mấy người xung quanh không nhịn được liếc về phía góc tối nơi có một kẻ khác cũng đang bị ép sát vào tường.
Chuyện nghiêm túc mà cậu nói đến… là cái vụ “vận động ngoài trời” kia hả?
“Thật đó, không gạt anh đâu. Anh cứ ba ngày hai bữa là gọi tôi, lần này nhà tôi giận thật rồi, đang dỗ đây nè. Không tin hả? Không tin để tôi đưa em ấy chào anh một tiếng nhé.” Bạch Lục Minh vừa nói vừa cúi người vào trong áo khoác, đưa thiết bị liên lạc tới trước mặt Hạ Ỷ Lam, ra hiệu, “Cục cưng, gọi một tiếng ‘anh Trần’ nào.”
2
0
6 ngày trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
