Chương 30
Tam thập tác
Trần Ân ngả lưng xuống trường kỷ, sáu cây kim châm trên khắp các huyệt thượng đình, cùng với hương trầm thoang thoảng khiến cô chìm sâu vào giấc ngủ dài.
Văn Nghị cẩn thận từng động tác châm kim sau đó đưa mắt nhìn về bên phía mái đình kia, sen trong hồ quanh đình đột tiên lụi tàn một cách lạ thường, hắn thầm nghĩ người bị kết giới hắn giăng ra, đưa sang bên đó rốt cuộc có hình dạng như thế nào.
Văn Nghị hoàn tất mọi việc, sau khi chắc chắn tất cả đều suôn sẻ mới đi vào thần thức của Trần Ân.
Bên ngoài cả Văn Nghị và Trần Ân đều trông giống như đang lâm vào trạng thái say ngủ, còn Diễm Lệ, ả đột nhiên trở thành kẻ mang trong người trọng trách canh giữ cho giấc mộng của họ được an lành, tất nhiên ả cũng chỉ giữ vai trò là nhân vật phòng vệ tránh khi kết giới bị phá giải.
Văn Nghị tiến vào, bên trong là một khoảng không trắng xóa, phong tỏa ký ức, kĩ xảo này dùng trên người một cô gái nhỏ bé quả nhiên là việc không thể chấp nhận. Văn Nghị tiện tay phá giải phong ấn cho Trần ân, đối với Văn Nghị ký ức là thứ gì đó đáng được trân trọng và lưu giữ. Mỗi người trên thế giới này đều phải trải qua một số việc, dù tốt dù xấu, dù đáng lưu trữ hay xấu hổ muốn xóa đi, thì... nó mãi mãi vẫn ở đó từng ngày từng ngày bồi đắp cho chúng ta những trải nghiệm phong phú bồi đắp cho tương lai mỗi người trong chúng ta trưởng thành hơn.
Phong Ấn vừa giải, Tri Âm đã xuất hiện trước mặt Văn Nghị, trên tay còn có cả một bó sen lớn, đột nhiên không gian dần chuyển thành một màu hoa Phượng rực rỡ.
"Cha, hôm nay con nhất định sẽ đánh bại anh Thanh."
Ký ức của Trần Ân sau khi được giải phóng liền quay trở về thời khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô, đó chính là khi cô được cha mình trao cho Dạ Minh kiếm.
"Được, có chí khí sau khi con thắng thằng nhóc đó cha sẽ tặng con thanh kiếm này."
Trần Minh dần dần xuất hiện rõ ràng hơn với mái tóc hoa râm, làn da rắn rỏi cùng ánh mắt cương nghị, bên cạnh ông là cô nhóc Trần Ân cao chỉ bằng vai, mái tóc dài được cột lên cao chỉ với một sợi lụa ngũ sắc phát ra ánh sáng lấp lánh khi Dạ Minh Kiếm vừa được triệu hồi đến.
Giữa rừng hoa phượng khiến người khác phải choáng ngợp, ngôi nhà tranh vách đất ba gian đơn giản lại tạo nên điểm nhấn vô cùng tao nhã. Trần Thanh hằng ngày vẫn luyện kiếm trước sân , khi làn gió nhẹ thổi xuyên qua tàn hoa, những cánh phượng đỏ theo gió bay lả tả khắp mọi nơi, một cánh đậu trên đầu mũi kiếm, những cánh khác đều được lưỡi kiếm rạch một đường chẻ đôi đều nhau tăm tắp.
Xưa nay Văn Nghị chỉ nghe nói đến một Trần Thanh tài giỏi được Đế Tôn chú ý đến, đến nay lại được tận mắt nhìn thấy hắn phi phàm như thế nào trong lòng không khỏi cảm thấy kích động, nếu tính ra vào thời điểm lúc bấy giờ Văn Nghị vẫn thua kém Trần Thanh một bật.
Tri Âm chưa có hành động gì ngoài việc tận tâm tận lực chăm sóc cho bó sen lạc quẻ giữa rừng phượng đỏ. Hắn từ đầu đến cuối chỉ cuối nhìn thứ hoa trắng trắng trên tay, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào trước cảnh vật đang đột nhiên thay đổi.
Văn Nghị vẫn chưa quen với việc này cho nên Tri Âm luôn giữ thái độ của một người chủ nhà, hắn là nên cho Văn Nghị chút ít thời gian để làm quen nếu không đến lúc đó lại đổ cho Tri Âm hắn ức hiếp người lần đầu vào mộng ảo.
Văn Nghị quả thực chưa quen với kiểu thay đổi không gian như vậy. Đột nhiên anh ta nhớ đến kẻ đã từng có lần muốn xâm nhập vào thần thức của mình, chẳng thể nghi ngờ gì chính là tên có ngoại hình rất giống Dạ Huyền này. Hắn rốt cuộc là người như thế nào?.
Trở lại với Trần Thanh vừa nhìn thấy hai cha con Trần Minh và Trần Ân đã rất vui vẻ chạy vào báo với nội tổ phụ:
"Nội ơi, chú Minh cùng bé Ân đến rồi."
Lão Phượng Hoàng từ trong nhà, thông qua chiếc cửa sổ nhỏ đã đưa đầu ngó ra ngoài đáp:
"Bé Ân lâu quá mới đến thăm nội."
Trần Ân cười rất tươi, rất tươi:
"Nội, nay con đã luyện được Phượng Hoa chi Linh."
Trần Thanh cũng đang rất vui vẻ hướng Trần Ân:
"Thật sao?"
Cô khẽ gật đầu
"Ừm"
Trần Minh cũng tham gia nói:
"Thưa cha, con bé đã tiến bộ không ít rồi ạ"
Lão Phượng gia cười lớn làm tất cả nếp nhăn của lão xô lại với nhau, ai ai cũng đang rất vui. Lão Phượng Gia già rồi không còn thích hợp ở Phượng Minh động nữa, mấy năm nay đã dọn đến ở ngôi nhà nhỏ này phần vì muốn yên tĩnh phần lại muốn chăm sóc phương lâm. Đứa trẻ Trần Thanh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, dọn đến ở cùng nội tổ phụ cùng lão ngày ngày làm mấy việc nhàn rỗi, hái rau nhổ cỏ, thi thoảng cùng lão nói vài chuyện về thuật pháp cổ hoặc nghe dăm ba chuyện kể xưa cũ, chắc có lẽ vì vậy so với mấy đứa trẻ cùng tuổi suốt ngày dạo chơi thì Trần Thanh lại xuất chúng hơn cả.
33
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
