0 chữ
Chương 24
Chương 24
"Khoan đã, hai người đang nói gì vậy? Tưởng ai, hóa ra là một gã người Nga."
Dương Nhất Châu biết Yến Đường học tiếng Nga, hơi bực bội muốn kéo cô lại: "Chúng ta nói chuyện tiếp đi."
Lúc này, Tống Úc bước tới kéo cô ra sau lưng mình.
Thân hình cao mét chín mấy mang đến cảm giác áp đảo khiến người ta e sợ. Cậu còn chưa nói gì, Dương Nhất Châu đã sợ đến mức lùi lại hai bước.
Yến Đường thấy hơi buồn cười, bất giác bật cười.
Cô đứng hơi xa, chỉ thấy Tống Úc nói với Dương Nhất Châu vài câu, Dương Nhất Châu liền biến sắc, quay đầu vội vã rời đi.
"Cậu nói gì với anh ta vậy?" Cô hỏi Tống Úc.
"Không có gì, anh ta sẽ không đến tìm cô nữa đâu."
"Cảm ơn." Yến Đường cảm kích nói: "Ngại quá, lại làm phiền cậu rồi."
Tống Úc cụp mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua gương mặt đã giãn ra của cô, rồi dừng trên cổ cô. Vết đỏ bên cổ vẫn chưa tan đi.
Cậu đưa tay ra sau lưng Yến Đường, kéo mũ áo phao trùm lên đầu cô.
"Cô giáo về nghỉ đi, sắp cóng đến nơi rồi. Về nhà lấy khăn lạnh chườm cổ một chút, tránh bị sưng lên. Nếu vẫn không dễ chịu thì phải báo cho tôi ngay."
Giọng thiếu niên trong trẻo, tiếng Nga êm tai tựa nhung.
Lúc Yến Đường đi vào cổng trường lại ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tống Úc vẫn đang dựa vào xe với dáng vẻ nhàn nhã, thấy cô nhìn sang còn cười vẫy tay, đợi đến khi cô đi xa hẳn mới lên xe rời đi.
Điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn WeChat từ cậu.
[Cô giáo ngủ ngon.]
[Gấu con thả tim.jpg]
Không tệ nha, lại viết bằng tiếng Trung.
Trong lòng Yến Đường dâng lên chút cảm giác thành tựu của một giáo viên.
[Ngủ ngon, nghỉ sớm nhé.]
Cô không ngờ rằng, dòng trả lời đơn giản này lại được Tống Úc nhìn rất lâu.
Trong những ấn tượng ban đầu của Yến Đường về Tống Úc, có ít nhất một điểm chính xác… Cậu không phải là người nhiệt tình.
Cho nên việc dạy cô kỹ năng vật lộn, chủ động ra tay giúp cô đuổi đối tượng xem mắt đi, tuyệt đối không phải phong cách thường ngày của cậu.
Tống Úc làm vậy, chỉ vì cảm thấy cô thú vị.
Từ nhỏ cậu không hứng thú với nhiều thứ, nếu bắt buộc phải chọn, thì có lẽ chỉ có săn bắn và đấu võ, nên cậu thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt tương tự như của Yến Đường.
Khi đi săn trong rừng, vẻ mặt đó xuất hiện trên con mồi hấp hối. Khi thi đấu trong l*иg bát giác, vẻ mặt đó xuất hiện trên mặt đối thủ của cậu.
Chỉ cần bắn thêm một viên đạn, tung thêm một cú đấm là có thể đánh gục đối phương hoàn toàn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Thưởng thức biểu cảm đó là một trong những thú vui của kẻ chiến thắng như Tống Úc, còn tung ra đòn chí mạng lại là một thú vui khác của cậu.
Chính vì vậy, khi lần đầu nhìn thấy cô ở siêu thị, cậu đã có ấn tượng khá sâu sắc về cô, xem ra cuộc sống quả thực không mấy ưu ái cô, vẻ mặt đó trên gương mặt cô trông càng đáng thương và lay động lòng người.
Có lẽ vì cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Yến Đường mang đến niềm vui bất ngờ, mà tối đó cậu lại mơ thấy khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi buổi chiều.
Xương cốt mảnh mai, làn da mềm mại.
Lần này, cậu có cơ hội siết chặt cổ cô lần nữa, thế là cậu dùng sức không chút nương tay, kéo ghì cô vào lòng.
Đôi mắt cô mở lớn ngấn nước, má ửng hồng quyến rũ, vùng vẫy yếu ớt trong lòng cậu, cổ họng lại lần nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ hấp hối, như con mồi cậu từng gϊếŧ, đang kêu gào thảm thiết cho chiến thắng của cậu.
Tim Tống Úc không ngừng đập rộn ràng vì cô.
Nhưng đúng lúc này, hình ảnh đột ngột xoay chuyển.
Cậu bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ.
Cánh tay cô mềm mại, l*иg ngực phập phồng áp vào lưng cậu, qua lớp áo mỏng manh, cậu tưởng tượng được chất liệu của lớp nội y bên dưới.
Một luồng nóng rực khác bùng lên trong cơ thể cậu, kɧoáı ©ảʍ lan khắp toàn thân, xộc thẳng lên não.
Hơn bốn giờ sáng, Tống Úc tỉnh dậy từ giấc mơ ướŧ áŧ đầu tiên trong đời.
Đối tượng tưởng tượng trong mơ là cô giáo tiếng Trung của cậu.
*
Dương Nhất Châu biết Yến Đường học tiếng Nga, hơi bực bội muốn kéo cô lại: "Chúng ta nói chuyện tiếp đi."
Lúc này, Tống Úc bước tới kéo cô ra sau lưng mình.
Thân hình cao mét chín mấy mang đến cảm giác áp đảo khiến người ta e sợ. Cậu còn chưa nói gì, Dương Nhất Châu đã sợ đến mức lùi lại hai bước.
Yến Đường thấy hơi buồn cười, bất giác bật cười.
Cô đứng hơi xa, chỉ thấy Tống Úc nói với Dương Nhất Châu vài câu, Dương Nhất Châu liền biến sắc, quay đầu vội vã rời đi.
"Cậu nói gì với anh ta vậy?" Cô hỏi Tống Úc.
"Không có gì, anh ta sẽ không đến tìm cô nữa đâu."
"Cảm ơn." Yến Đường cảm kích nói: "Ngại quá, lại làm phiền cậu rồi."
Tống Úc cụp mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua gương mặt đã giãn ra của cô, rồi dừng trên cổ cô. Vết đỏ bên cổ vẫn chưa tan đi.
"Cô giáo về nghỉ đi, sắp cóng đến nơi rồi. Về nhà lấy khăn lạnh chườm cổ một chút, tránh bị sưng lên. Nếu vẫn không dễ chịu thì phải báo cho tôi ngay."
Giọng thiếu niên trong trẻo, tiếng Nga êm tai tựa nhung.
Lúc Yến Đường đi vào cổng trường lại ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tống Úc vẫn đang dựa vào xe với dáng vẻ nhàn nhã, thấy cô nhìn sang còn cười vẫy tay, đợi đến khi cô đi xa hẳn mới lên xe rời đi.
Điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn WeChat từ cậu.
[Cô giáo ngủ ngon.]
[Gấu con thả tim.jpg]
Không tệ nha, lại viết bằng tiếng Trung.
Trong lòng Yến Đường dâng lên chút cảm giác thành tựu của một giáo viên.
[Ngủ ngon, nghỉ sớm nhé.]
Cô không ngờ rằng, dòng trả lời đơn giản này lại được Tống Úc nhìn rất lâu.
Cho nên việc dạy cô kỹ năng vật lộn, chủ động ra tay giúp cô đuổi đối tượng xem mắt đi, tuyệt đối không phải phong cách thường ngày của cậu.
Tống Úc làm vậy, chỉ vì cảm thấy cô thú vị.
Từ nhỏ cậu không hứng thú với nhiều thứ, nếu bắt buộc phải chọn, thì có lẽ chỉ có săn bắn và đấu võ, nên cậu thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt tương tự như của Yến Đường.
Khi đi săn trong rừng, vẻ mặt đó xuất hiện trên con mồi hấp hối. Khi thi đấu trong l*иg bát giác, vẻ mặt đó xuất hiện trên mặt đối thủ của cậu.
Chỉ cần bắn thêm một viên đạn, tung thêm một cú đấm là có thể đánh gục đối phương hoàn toàn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chính vì vậy, khi lần đầu nhìn thấy cô ở siêu thị, cậu đã có ấn tượng khá sâu sắc về cô, xem ra cuộc sống quả thực không mấy ưu ái cô, vẻ mặt đó trên gương mặt cô trông càng đáng thương và lay động lòng người.
Có lẽ vì cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Yến Đường mang đến niềm vui bất ngờ, mà tối đó cậu lại mơ thấy khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi buổi chiều.
Xương cốt mảnh mai, làn da mềm mại.
Lần này, cậu có cơ hội siết chặt cổ cô lần nữa, thế là cậu dùng sức không chút nương tay, kéo ghì cô vào lòng.
Đôi mắt cô mở lớn ngấn nước, má ửng hồng quyến rũ, vùng vẫy yếu ớt trong lòng cậu, cổ họng lại lần nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ hấp hối, như con mồi cậu từng gϊếŧ, đang kêu gào thảm thiết cho chiến thắng của cậu.
Tim Tống Úc không ngừng đập rộn ràng vì cô.
Nhưng đúng lúc này, hình ảnh đột ngột xoay chuyển.
Cậu bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ.
Cánh tay cô mềm mại, l*иg ngực phập phồng áp vào lưng cậu, qua lớp áo mỏng manh, cậu tưởng tượng được chất liệu của lớp nội y bên dưới.
Một luồng nóng rực khác bùng lên trong cơ thể cậu, kɧoáı ©ảʍ lan khắp toàn thân, xộc thẳng lên não.
Hơn bốn giờ sáng, Tống Úc tỉnh dậy từ giấc mơ ướŧ áŧ đầu tiên trong đời.
Đối tượng tưởng tượng trong mơ là cô giáo tiếng Trung của cậu.
*
7
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
