0 chữ
Chương 20
Chương 26
Yến Đường ngơ ngác ngẩng đầu: "Gì cơ?"
Cậu chống cằm cười với cô: "Cô vừa khen tôi "đáng yêu" đấy."
Cậu nhóc này gần đây cứ hay cười với cô, nụ cười quá sức quyến rũ, rất chói mắt. Chắc hẳn cậu chàng làm mê mệt không biết bao nhiêu cô gái rồi.
Yến Đường đang nghĩ vậy, tay rút tài liệu chuẩn bị giảng hôm nay ra, mắt vô tình liếc qua, bỗng chú ý đến mẫu tiêu bản chim nhỏ trên bệ cửa sổ.
Cô nhận ra mẫu tiêu bản đó giống hệt con chim nhỏ trong ảnh lúc nãy, "Đó là con chim bạc má cậu và anh trai cậu nhặt được à?"
"Đúng, chính là nó."
Tống Úc thản nhiên thừa nhận: "Tôi rất thích nó, nhưng nó chỉ quấn quýt anh trai tôi, nên tôi đã làm thành tiêu bản."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tống Úc mới cười nói thêm: "Sau khi nó chết. Có phải cô nghĩ tôi quá tàn nhẫn rồi không?"
Yến Đường thở phào nhẹ nhõm: "Tôi suýt nữa thì nghĩ sở thích của cậu đặc biệt thật đấy."
"Nếu đúng như cô nghĩ thì sao?"
"Vậy thì không đúng." Yến Đường nói: "Thích không phải là tổn thương, mà là mong đối phương được tốt đẹp."
Tống Úc nhìn cô chăm chú, cảm thấy cô dường như đang chìm vào một hồi ức nào đó.
"Cô học được điều đó từ người đàn ông hôm đó sao?"
Yến Đường nhận ra cậu đang nói đến Dương Nhất Châu, vội vàng phủ nhận.
"Vậy là một người đàn ông khác?"
Cô không đáp.
"Đó là người thế nào?" Tống Úc hỏi tiếp.
Yến Đường mở nắp bút, định kết thúc chủ đề này: "Trẻ con không nên hỏi nhiều, chúng ta bắt đầu học thôi."
"Tôi không phải trẻ con, tôi đã trưởng thành rồi."
"Mười tám tuổi trong mắt tôi vẫn là trẻ con."
Tống Úc duỗi chân dài, đẩy ghế có bánh xe lại gần sát cô, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, cậu lại hỏi: "Nếu cô không thích người đàn ông hôm đó, tại sao lại đi cùng anh ta?"
"Anh ta không phải bạn trai tôi."
Yến Đường giải thích chuyện xem mắt cho cậu nghe: "Gia đình tôi muốn tôi nhanh chóng kết hôn."
Tống Úc khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
"Bởi vì họ cảm thấy cuộc đời tôi hiện tại không còn khả năng nào khác."
Đó là một câu trả lời bất ngờ. Tống Úc nhìn người trước mặt chăm chú.
Cô cúi đầu, mi mắt hơi cụp xuống, hàng mi như tấm rèm che đi vẻ mặt trong mắt. Vẻ mặt bình thản đến độ có chút tê dại.
Lại là vẻ mặt đáng thương này.
Sau một lát im lặng, Tống Úc đột nhiên đưa tay, đầu ngón tay chạm vào má cô.
Ấm áp, mịn màng, như sữa tươi, như trong mơ.
Cậu dùng sức véo một cái.
Yến Đường đau đến mức nhảy dựng lên. Gương mặt tê dại kia trở nên sống động, má trắng nõn ửng lên một mảng hồng tươi tắn.
Cô không nhịn được, lườm cậu một cái: "Cậu làm gì vậy?"
"Xin lỗi." Mắt Tống Úc ánh lên ý cười: "Tự nhiên tôi muốn làm vậy."
Thấy cô rơm rớm nước mắt, cậu nói: "Vậy cho cô véo lại nhé."
Yến Đường nhớ lại dáng vẻ bà Nastya véo má cậu lúc nãy, quả thật có chút ngứa tay, không nhịn được đưa tay lên, véo má cậu một cái…
Cô hơi mở to mắt, hơi thở ngưng lại.
Cậu cậu cậu cậu cậu!
Má cậu mềm thật đấy!
Cậu chống cằm cười với cô: "Cô vừa khen tôi "đáng yêu" đấy."
Cậu nhóc này gần đây cứ hay cười với cô, nụ cười quá sức quyến rũ, rất chói mắt. Chắc hẳn cậu chàng làm mê mệt không biết bao nhiêu cô gái rồi.
Yến Đường đang nghĩ vậy, tay rút tài liệu chuẩn bị giảng hôm nay ra, mắt vô tình liếc qua, bỗng chú ý đến mẫu tiêu bản chim nhỏ trên bệ cửa sổ.
Cô nhận ra mẫu tiêu bản đó giống hệt con chim nhỏ trong ảnh lúc nãy, "Đó là con chim bạc má cậu và anh trai cậu nhặt được à?"
"Đúng, chính là nó."
Tống Úc thản nhiên thừa nhận: "Tôi rất thích nó, nhưng nó chỉ quấn quýt anh trai tôi, nên tôi đã làm thành tiêu bản."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tống Úc mới cười nói thêm: "Sau khi nó chết. Có phải cô nghĩ tôi quá tàn nhẫn rồi không?"
"Nếu đúng như cô nghĩ thì sao?"
"Vậy thì không đúng." Yến Đường nói: "Thích không phải là tổn thương, mà là mong đối phương được tốt đẹp."
Tống Úc nhìn cô chăm chú, cảm thấy cô dường như đang chìm vào một hồi ức nào đó.
"Cô học được điều đó từ người đàn ông hôm đó sao?"
Yến Đường nhận ra cậu đang nói đến Dương Nhất Châu, vội vàng phủ nhận.
"Vậy là một người đàn ông khác?"
Cô không đáp.
"Đó là người thế nào?" Tống Úc hỏi tiếp.
Yến Đường mở nắp bút, định kết thúc chủ đề này: "Trẻ con không nên hỏi nhiều, chúng ta bắt đầu học thôi."
"Tôi không phải trẻ con, tôi đã trưởng thành rồi."
"Mười tám tuổi trong mắt tôi vẫn là trẻ con."
Tống Úc duỗi chân dài, đẩy ghế có bánh xe lại gần sát cô, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, cậu lại hỏi: "Nếu cô không thích người đàn ông hôm đó, tại sao lại đi cùng anh ta?"
Yến Đường giải thích chuyện xem mắt cho cậu nghe: "Gia đình tôi muốn tôi nhanh chóng kết hôn."
Tống Úc khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
"Bởi vì họ cảm thấy cuộc đời tôi hiện tại không còn khả năng nào khác."
Đó là một câu trả lời bất ngờ. Tống Úc nhìn người trước mặt chăm chú.
Cô cúi đầu, mi mắt hơi cụp xuống, hàng mi như tấm rèm che đi vẻ mặt trong mắt. Vẻ mặt bình thản đến độ có chút tê dại.
Lại là vẻ mặt đáng thương này.
Sau một lát im lặng, Tống Úc đột nhiên đưa tay, đầu ngón tay chạm vào má cô.
Ấm áp, mịn màng, như sữa tươi, như trong mơ.
Cậu dùng sức véo một cái.
Yến Đường đau đến mức nhảy dựng lên. Gương mặt tê dại kia trở nên sống động, má trắng nõn ửng lên một mảng hồng tươi tắn.
Cô không nhịn được, lườm cậu một cái: "Cậu làm gì vậy?"
Thấy cô rơm rớm nước mắt, cậu nói: "Vậy cho cô véo lại nhé."
Yến Đường nhớ lại dáng vẻ bà Nastya véo má cậu lúc nãy, quả thật có chút ngứa tay, không nhịn được đưa tay lên, véo má cậu một cái…
Cô hơi mở to mắt, hơi thở ngưng lại.
Cậu cậu cậu cậu cậu!
Má cậu mềm thật đấy!
7
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
