0 chữ
Chương 7
Chương 7
Hôm nay là sinh nhật cậu, trên đường về cậu còn mua một chiếc bánh kem nhỏ.
Ban đầu muốn làm cho có chút nghi thức, nhưng lục tung cả nhà cũng chẳng tìm được cây nến nào, đành phải lôi trong túi đồ mang về từ trên núi xuống một cây nhang.
Chẳng cần bật lửa, chỉ cần hai ngón tay kẹp nhẹ, đầu nhang liền cháy lên như có phép màu.
Dư Miểu nhắm mắt lại, chắp tay thành tâm ước nguyện: “Năm nào cũng không phải đi làm, suốt đời làm cá mặn.”
Chờ một lát, cảm thấy ông trời chắc cũng đã nghe thấy rồi, cậu bẻ phần cháy đi, nhét phần còn lại vào lại trong túi đồ.
Tận dụng tối đa – đúng chuẩn phong cách cần kiệm.
Ăn xong bánh, dọn dẹp rác, Dư Miểu đem bó hoa nguyệt đỏ cắm vào bình, thay cho mấy cành cây héo rũ trong đó không biết đã chết bao lâu.
Lạ một điều, chỉ một thay đổi nhỏ vậy thôi mà cả căn phòng như sáng bừng lên, cảm giác lạnh lẽo đè nén người ta không thở nổi cũng lập tức tan biến.
Ánh nắng ngoài cửa sổ cuối cùng cũng rọi vào được trong nhà, nhiệt độ phòng khách từ từ tăng lên.
Làm xong hết, Dư Miểu gọi điện cho chủ nhà.
Vừa tròn một tháng, cậu cũng sắp chuyển đến ký túc xá của chương trình truyền hình, việc bên này xem như kết thúc.
Quan trọng là… cậu hết tiền rồi.
Căn nhà này đã bỏ trống lâu ngày, chủ nhà nóng lòng muốn cho thuê kiếm lời. Nghe Dư Miểu nói ở một tháng không xảy ra chuyện gì, lập tức mừng rỡ, sảng khoái chuyển tiền thù lao cho cậu.
Nhận được tiền, Dư Miểu xách hành lý ít ỏi cùng ba đồng tiền cổ vừa moi được từ Viên Thành, chuẩn bị tới nơi ghi danh với chương trình.
Ngồi xe buýt đi ngang tiệm mì, cậu liếc nhìn ra ngoài.
Cửa tiệm nhỏ đông kín khách, ông chủ đang tất bật tiếp đón, nhưng thỉnh thoảng vẫn hướng mắt về phía khu dân cư, có vẻ đang chờ cậu.
Bên cạnh tiệm mì là một chiếc xe khách của công ty du lịch, tài xế và hướng dẫn viên đang to tiếng cãi nhau sau xe.
“Sao lại xảy ra chuyện này? Tuyến này anh chạy gần mười năm rồi mà vẫn đi nhầm đường? Cứ như vậy nữa là tiền thưởng tháng này của tôi bay sạch!”
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi cứ theo lộ trình cũ mà đi, tự dưng lại lạc tới đây… tôi cũng thấy lạ đây!”
Cả hai người đều bực bội không thôi. Dư Miểu liếc qua đỉnh đầu họ đang phủ một lớp khí đen, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Chỉ tốn chút sức lực thôi, không nguy hiểm tới tính mạng.
Ban đầu muốn làm cho có chút nghi thức, nhưng lục tung cả nhà cũng chẳng tìm được cây nến nào, đành phải lôi trong túi đồ mang về từ trên núi xuống một cây nhang.
Chẳng cần bật lửa, chỉ cần hai ngón tay kẹp nhẹ, đầu nhang liền cháy lên như có phép màu.
Dư Miểu nhắm mắt lại, chắp tay thành tâm ước nguyện: “Năm nào cũng không phải đi làm, suốt đời làm cá mặn.”
Chờ một lát, cảm thấy ông trời chắc cũng đã nghe thấy rồi, cậu bẻ phần cháy đi, nhét phần còn lại vào lại trong túi đồ.
Tận dụng tối đa – đúng chuẩn phong cách cần kiệm.
Ăn xong bánh, dọn dẹp rác, Dư Miểu đem bó hoa nguyệt đỏ cắm vào bình, thay cho mấy cành cây héo rũ trong đó không biết đã chết bao lâu.
Lạ một điều, chỉ một thay đổi nhỏ vậy thôi mà cả căn phòng như sáng bừng lên, cảm giác lạnh lẽo đè nén người ta không thở nổi cũng lập tức tan biến.
Làm xong hết, Dư Miểu gọi điện cho chủ nhà.
Vừa tròn một tháng, cậu cũng sắp chuyển đến ký túc xá của chương trình truyền hình, việc bên này xem như kết thúc.
Quan trọng là… cậu hết tiền rồi.
Căn nhà này đã bỏ trống lâu ngày, chủ nhà nóng lòng muốn cho thuê kiếm lời. Nghe Dư Miểu nói ở một tháng không xảy ra chuyện gì, lập tức mừng rỡ, sảng khoái chuyển tiền thù lao cho cậu.
Nhận được tiền, Dư Miểu xách hành lý ít ỏi cùng ba đồng tiền cổ vừa moi được từ Viên Thành, chuẩn bị tới nơi ghi danh với chương trình.
Ngồi xe buýt đi ngang tiệm mì, cậu liếc nhìn ra ngoài.
Cửa tiệm nhỏ đông kín khách, ông chủ đang tất bật tiếp đón, nhưng thỉnh thoảng vẫn hướng mắt về phía khu dân cư, có vẻ đang chờ cậu.
“Sao lại xảy ra chuyện này? Tuyến này anh chạy gần mười năm rồi mà vẫn đi nhầm đường? Cứ như vậy nữa là tiền thưởng tháng này của tôi bay sạch!”
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi cứ theo lộ trình cũ mà đi, tự dưng lại lạc tới đây… tôi cũng thấy lạ đây!”
Cả hai người đều bực bội không thôi. Dư Miểu liếc qua đỉnh đầu họ đang phủ một lớp khí đen, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Chỉ tốn chút sức lực thôi, không nguy hiểm tới tính mạng.
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
