TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Chương 58

Họ ở tầng bốn, ban đầu thấy đi mãi mà không xuống được tầng một, chỉ thấy hơi bất an, chưa nhận ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Cho đến khi chạy đến kiệt sức mà vẫn chưa thấy lối ra, ngẩng đầu lên lại phát hiện vẫn ở tầng bốn, cả đám người lập tức sụp đổ tinh thần.

“Cái quái gì thế này? Là quỷ đánh tường à?”

“A a a a! Thả tôi ra ngoài!”

“Tôi không chạy nữa được chưa? Có ai không? Cứu tôi với!”

Không ai trả lời.

Dù ban đầu còn có thể gượng ép bình tĩnh, đỡ nhau đi lên đi xuống tìm đường, nhưng dần dần không chịu nổi nỗi sợ ngày càng lớn, người này tới người kia sụp đổ.

Họ thử vô số cách, ví dụ để một người đứng yên tại chỗ, những người còn lại cởϊ áσ khoác buộc thành dây rồi nối nhau ra xa trong tầm mắt, hoặc ném đồng hồ, đồ trang sức từ tay vịn xuống xem có lặp lại không… nhưng tất cả đều thất bại.

Cuối cùng, có người tuyệt vọng chọn ở lại chờ chết, có người mất kiểm soát đến mức nhảy khỏi tay vịn!

Số người trong nhóm ngày càng ít, ba người còn lại cũng tinh thần bất ổn. Họ bắt đầu đổ lỗi, nghi ngờ lẫn nhau là ma giả người, cố tình phá rối.

Hai người kia ở cùng một phòng, lúc nào cũng đi cùng nhau, thế nên rất nhanh sự nghi ngờ tập trung hết vào Khâu Loan.

Cả hai nhìn hắn bằng ánh mắt hoang dại: “Mày là ma đúng không?”

“Chắc chắn là! Không thì tại sao Văn Dục Thành không đi cùng mày? Hai đứa lúc nào cũng như dính nhau mà!” Người còn lại lẩm bẩm điên dại, cảm xúc bất ngờ bùng nổ: “Tao đã nghi rồi! Nói đi! Tại sao hắn ta không đi cùng mày?”

Khâu Loan vốn không phải người chịu được áp lực, hắn cố gắng cầm cự tới giờ là vì tin rằng chỉ cần ra ngoài, lật đổ nhà họ Văn, nhà hắn sẽ trở thành danh gia vọng tộc, bản thân cũng có thể sống như đại thiếu gia Văn Dục Thành năm xưa.

Bây giờ hy vọng sống sót tan biến, lại bị nghi là ma, mà nguyên nhân lại liên quan đến Văn Dục Thành — cái tên phế vật đó!

Khâu Loan hoàn toàn mất kiểm soát, lập tức đẩy một người xuống cầu thang, rồi trừng mắt nhìn người còn lại.

“Mày… mày định làm gì?”

“…”

“A a a a a!”

Tiếng hét chấm dứt đột ngột, trên cầu thang chỉ còn lại Khâu Loan.

Lần đầu gϊếŧ người, vậy mà hắn chẳng hề cảm thấy tội lỗi, thậm chí lúc trời sáng, thấy những người bị Vô Diện Quỷ đuổi về từ cầu thang vẫn bình an vô sự, mặt hắn tái mét lại.

Bọn họ… vẫn sống?!

Vô Diện Quỷ chỉ đuổi người trở về phòng, rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, cửa ký túc xá bị đá văng, Khâu Loan bị hai người còn lại hợp sức đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Vừa rồi, vài phút trước khi Văn Dục Thành trở về, hai người đó mới rời đi. Hiện tại trên mặt hắn xanh tím đầy vết bầm, chật vật vô cùng.

Văn Dục Thành nhìn hắn như vậy, nét mặt rất bình thản, thậm chí còn không thèm liếc thêm cái nào, nhưng chính thái độ ấy lại khiến Khâu Loan cảm thấy nhục nhã hơn cả bị chế giễu.

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.