0 chữ
Chương 54
Chương 54
Sau cùng thậm chí phải bán cả căn biệt thự đang ở để duy trì chi phí chữa bệnh cho cha hắn.
Biệt thự của họ nằm trong khu trung tâm, giá thị trường vốn đủ để người thường sống vài chục năm không hết, nhưng chính vì giá quá cao, lại thêm tai tiếng nhà họ Văn xui xẻo lan ra, nên người không đủ tiền thì không mua nổi, còn người mua được thì lại sợ xui nên chẳng ai dám mua. Căn nhà vị trí đẹp như vậy, thế mà chẳng bán nổi.
Sau hơn một tháng chạy đôn chạy đáo khắp các công ty môi giới lớn nhỏ ở thủ đô mà vẫn không ai nhận bán căn nhà giúp, cuối cùng là nhà họ Khưu cắn răng bỏ tiền, mua lại với giá thấp hơn ba phần so với giá thị trường, miễn cưỡng gom đủ tiền chi trả ca phẫu thuật của cha hắn.
Sau đó nhà họ Văn vẫn ở trong biệt thự đó, nhưng là dưới danh nghĩa mượn ở.
Dù thế, nhà họ Văn vẫn rất cảm kích nhà họ Khưu, vì họ đã giúp trong lúc nguy khốn. Cho nên khi Khưu Loan ngỏ ý muốn tham gia chương trình tuyển chọn nhưng cần người đi cùng, Văn Dục Thành không chút do dự mà đồng ý ngay.
Cho đến khi chuyện tối qua xảy ra.
Bây giờ nhìn lại, nhà họ Khưu nào có giúp đỡ lúc hoạn nạn, rõ ràng là âm mưu đã lâu!
Văn Dục Thành thậm chí còn nghi ngờ tiếng xấu về căn biệt thự của nhà hắn là do nhà họ Khưu tung ra, chỉ để mua rẻ căn nhà.
Hắn đến tìm Dư Miểu cũng không vì điều gì khác, chỉ cảm thấy lời Dư Miểu nói hôm qua rất có chiều sâu.
Từ sau khi nhà sa sút, bạn bè quanh hắn lần lượt rời đi, đến cả người thân cũng chỉ nghĩ cách lợi dụng hắn, hắn không còn ai có thể tin tưởng nữa.
Người thiếu niên trước mắt tuy nhìn có vẻ kỳ quái, nhưng lại nhìn thấu bản chất của Khưu Loan, còn nhắc nhở hắn, chắc chắn là người có bản lĩnh, có khi còn có thể giúp nhà hắn vực dậy!
Nghĩ suốt một đêm, cuối cùng Văn Dục Thành vẫn quyết định đến tìm Dư Miểu cầu may.
“Dư… đại sư.”
Gọi một người trông còn trẻ hơn mình là “đại sư”, ban đầu hắn thấy hơi ngượng, nhưng nghĩ tới người cha bệnh nặng, người mẹ vẫn ngốc nghếch tin vào nhà mẹ đẻ, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái.
Hắn cúi đầu thật sâu: “Hôm trước mạo phạm nhiều, sau này nhất định sẽ mang lễ vật đến tận cửa tạ lỗi. Chỉ là lời đại sư nói khi đó, tôi vẫn có vài điều không hiểu, không biết có thể xin đại sư chỉ điểm đôi chút?”
Vốn tưởng hôm đó Dư Miểu bị Khưu Loan bắt nạt, vậy mà vẫn chịu lên tiếng nhắc nhở một người mới chỉ gặp mặt một lần như hắn, chắc là không phải kẻ quá lạnh lùng. Ai ngờ hắn vừa nói rõ ý đồ đến đây, Dư Miểu đã dứt khoát từ chối.
“Không nhận.”
Văn Dục Thành kinh ngạc vì Dư Miểu nhìn thấu được ý định của hắn, nhưng cũng buồn bã vì bị từ chối thẳng thừng, cho rằng Dư Miểu đang giận vì chuyện hắn được nhắc nhở rồi lại giả vờ không quen, giờ mới đến cầu xin giúp đỡ.
Biệt thự của họ nằm trong khu trung tâm, giá thị trường vốn đủ để người thường sống vài chục năm không hết, nhưng chính vì giá quá cao, lại thêm tai tiếng nhà họ Văn xui xẻo lan ra, nên người không đủ tiền thì không mua nổi, còn người mua được thì lại sợ xui nên chẳng ai dám mua. Căn nhà vị trí đẹp như vậy, thế mà chẳng bán nổi.
Sau hơn một tháng chạy đôn chạy đáo khắp các công ty môi giới lớn nhỏ ở thủ đô mà vẫn không ai nhận bán căn nhà giúp, cuối cùng là nhà họ Khưu cắn răng bỏ tiền, mua lại với giá thấp hơn ba phần so với giá thị trường, miễn cưỡng gom đủ tiền chi trả ca phẫu thuật của cha hắn.
Sau đó nhà họ Văn vẫn ở trong biệt thự đó, nhưng là dưới danh nghĩa mượn ở.
Cho đến khi chuyện tối qua xảy ra.
Bây giờ nhìn lại, nhà họ Khưu nào có giúp đỡ lúc hoạn nạn, rõ ràng là âm mưu đã lâu!
Văn Dục Thành thậm chí còn nghi ngờ tiếng xấu về căn biệt thự của nhà hắn là do nhà họ Khưu tung ra, chỉ để mua rẻ căn nhà.
Hắn đến tìm Dư Miểu cũng không vì điều gì khác, chỉ cảm thấy lời Dư Miểu nói hôm qua rất có chiều sâu.
Từ sau khi nhà sa sút, bạn bè quanh hắn lần lượt rời đi, đến cả người thân cũng chỉ nghĩ cách lợi dụng hắn, hắn không còn ai có thể tin tưởng nữa.
Người thiếu niên trước mắt tuy nhìn có vẻ kỳ quái, nhưng lại nhìn thấu bản chất của Khưu Loan, còn nhắc nhở hắn, chắc chắn là người có bản lĩnh, có khi còn có thể giúp nhà hắn vực dậy!
“Dư… đại sư.”
Gọi một người trông còn trẻ hơn mình là “đại sư”, ban đầu hắn thấy hơi ngượng, nhưng nghĩ tới người cha bệnh nặng, người mẹ vẫn ngốc nghếch tin vào nhà mẹ đẻ, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái.
Hắn cúi đầu thật sâu: “Hôm trước mạo phạm nhiều, sau này nhất định sẽ mang lễ vật đến tận cửa tạ lỗi. Chỉ là lời đại sư nói khi đó, tôi vẫn có vài điều không hiểu, không biết có thể xin đại sư chỉ điểm đôi chút?”
Vốn tưởng hôm đó Dư Miểu bị Khưu Loan bắt nạt, vậy mà vẫn chịu lên tiếng nhắc nhở một người mới chỉ gặp mặt một lần như hắn, chắc là không phải kẻ quá lạnh lùng. Ai ngờ hắn vừa nói rõ ý đồ đến đây, Dư Miểu đã dứt khoát từ chối.
Văn Dục Thành kinh ngạc vì Dư Miểu nhìn thấu được ý định của hắn, nhưng cũng buồn bã vì bị từ chối thẳng thừng, cho rằng Dư Miểu đang giận vì chuyện hắn được nhắc nhở rồi lại giả vờ không quen, giờ mới đến cầu xin giúp đỡ.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
