0 chữ
Chương 52
Chương 52
Trong lúc đó, Dư Hoa vì lớn tuổi, chân yếu, còn ngã một cái, cũng thành người què như Quan Bạch Tình.
Dù hai người sợ muốn chết, nhưng thấy Hoàng Tinh Hải không đuổi theo, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, ngồi chờ bên đường hy vọng có người phát hiện mất tích mà đến cứu.
“… Ban đầu định đợi trời sáng, ai ngờ lại nghe thấy tiếng mấy em, liền muốn đến tụ với mọi người, ai ngờ mỗi lần chưa kịp đến gần, các em đã chạy mất.”
Dư Hoa và Quan Bạch Tình lúc đó sợ đến tưởng Hoàng Tinh Hải đuổi theo gϊếŧ họ nên cũng cắm đầu chạy. Chạy mãi đến khi nhận ra mấy người kia sợ… chính họ.
Hiểu ra sự thật rồi, hai người không đuổi theo nữa, lại tìm chỗ khác ngồi, chờ đến khi đám thí sinh kia tự chạy về trước mặt mình.
Ai ngờ chờ vậy mà hết cả đêm.
Dư Hoa kể đến đoạn này mà nửa cười nửa mếu, đám thí sinh cũng không khỏi thấy xấu hổ.
Không trách họ được, vì thật sự quá sợ hãi mới như vậy.
Vô Diện Quỷ tối qua đã dọa cho không ít người gần như tê liệt. Bọn họ dám chạy ra ngoài đã là dũng cảm lắm rồi.
Dư Hoa và Quan Bạch Tình không nhìn thấy Vô Diện Quỷ, đương nhiên không thể hiểu cảm giác sợ hãi của họ.
Hai bên trao đổi thông tin, đến khi biết ngoài Vô Diện Quỷ ra còn có quỷ quái khác, thậm chí chính là những “nhà quay phim” đứng ngay bên cạnh mình suốt đêm qua, Dư Hoa và Quan Bạch Tình lập tức sụp đổ tinh thần.
Quan Bạch Tình lẩm bẩm: “Bảo sao tôi nói đến vậy mà bọn họ không chịu gọi cứu thương cho tôi…”
Một đám vốn không phải người, lại chẳng nhận lương từ chương trình, làm gì sợ mấy lời đó chứ?
Thật sự vừa đáng sợ vừa nực cười, đám người nhếch nhác liếc nhìn nhau, chỉ biết cười khổ, thầm rủa tổ chương trình một câu: “Cái trò quái quỷ gì thế không biết!”
Dư Hoa là người lớn tuổi nhất ở đây, thở dài một tiếng rồi chủ động đứng ra:
“Sáng nay tôi và cô Quan có thử đi về phía cổng, nhưng vẫn không ra được. Xem ra nếu không có người đến cứu, chúng ta chỉ dựa vào bản thân thì không thể rời khỏi đây.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều tối sầm mặt, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt lại một lần nữa bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt.
Trời dần sáng rõ nhưng không thấy mặt trời, Dư Hoa nhìn mấy “nhà quay phim” chẳng biết từ lúc nào đã lại xuất hiện sau gốc cây, lạnh sống lưng.
Trước đó không biết thì thôi, giờ biết bọn họ là những Vô Diện Quỷ thì chỉ cần liếc mắt cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Miễn cưỡng dời mắt khỏi đám đó, không dám nhìn thẳng, Dư Hoa khó khăn nói:
“Bọn họ có vẻ muốn chúng ta tiếp tục ghi hình. Trước khi hiểu rõ ý định của họ, chúng ta cứ quay tiếp chương trình theo kế hoạch, hoàn thành tập đầu tiên.”
“Sau đó thì sao?” Có người không nhịn được hỏi.
Dư Hoa trầm mặc một lúc, vẻ mặt nặng nề: “Tôi không biết.”
Đã sống mấy chục năm yên ổn, đột nhiên bị kéo vào một vụ kỳ quái, dù từng trải đến mấy, ông cũng không thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù hai người sợ muốn chết, nhưng thấy Hoàng Tinh Hải không đuổi theo, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, ngồi chờ bên đường hy vọng có người phát hiện mất tích mà đến cứu.
“… Ban đầu định đợi trời sáng, ai ngờ lại nghe thấy tiếng mấy em, liền muốn đến tụ với mọi người, ai ngờ mỗi lần chưa kịp đến gần, các em đã chạy mất.”
Dư Hoa và Quan Bạch Tình lúc đó sợ đến tưởng Hoàng Tinh Hải đuổi theo gϊếŧ họ nên cũng cắm đầu chạy. Chạy mãi đến khi nhận ra mấy người kia sợ… chính họ.
Hiểu ra sự thật rồi, hai người không đuổi theo nữa, lại tìm chỗ khác ngồi, chờ đến khi đám thí sinh kia tự chạy về trước mặt mình.
Ai ngờ chờ vậy mà hết cả đêm.
Không trách họ được, vì thật sự quá sợ hãi mới như vậy.
Vô Diện Quỷ tối qua đã dọa cho không ít người gần như tê liệt. Bọn họ dám chạy ra ngoài đã là dũng cảm lắm rồi.
Dư Hoa và Quan Bạch Tình không nhìn thấy Vô Diện Quỷ, đương nhiên không thể hiểu cảm giác sợ hãi của họ.
Hai bên trao đổi thông tin, đến khi biết ngoài Vô Diện Quỷ ra còn có quỷ quái khác, thậm chí chính là những “nhà quay phim” đứng ngay bên cạnh mình suốt đêm qua, Dư Hoa và Quan Bạch Tình lập tức sụp đổ tinh thần.
Quan Bạch Tình lẩm bẩm: “Bảo sao tôi nói đến vậy mà bọn họ không chịu gọi cứu thương cho tôi…”
Một đám vốn không phải người, lại chẳng nhận lương từ chương trình, làm gì sợ mấy lời đó chứ?
Dư Hoa là người lớn tuổi nhất ở đây, thở dài một tiếng rồi chủ động đứng ra:
“Sáng nay tôi và cô Quan có thử đi về phía cổng, nhưng vẫn không ra được. Xem ra nếu không có người đến cứu, chúng ta chỉ dựa vào bản thân thì không thể rời khỏi đây.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều tối sầm mặt, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt lại một lần nữa bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt.
Trời dần sáng rõ nhưng không thấy mặt trời, Dư Hoa nhìn mấy “nhà quay phim” chẳng biết từ lúc nào đã lại xuất hiện sau gốc cây, lạnh sống lưng.
Trước đó không biết thì thôi, giờ biết bọn họ là những Vô Diện Quỷ thì chỉ cần liếc mắt cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
“Bọn họ có vẻ muốn chúng ta tiếp tục ghi hình. Trước khi hiểu rõ ý định của họ, chúng ta cứ quay tiếp chương trình theo kế hoạch, hoàn thành tập đầu tiên.”
“Sau đó thì sao?” Có người không nhịn được hỏi.
Dư Hoa trầm mặc một lúc, vẻ mặt nặng nề: “Tôi không biết.”
Đã sống mấy chục năm yên ổn, đột nhiên bị kéo vào một vụ kỳ quái, dù từng trải đến mấy, ông cũng không thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
