TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Cùng lúc đó, lượng người xem phòng livestream vẫn đang tăng chóng mặt.



Nhưng những lời lo lắng của khán giả vẫn không thể truyền đến được.

Tối hôm đó, vài tuyển thủ đã bàn bạc với nhau vẫn lặng lẽ rời khỏi phòng.

Không ngờ bên ngoài không có con quỷ không mặt nào canh gác.

Hành lang trống không, đừng nói là quỷ, đến cả máy quay cũng không có, chỉ có đèn đỏ của camera ở cuối hành lang vẫn nhấp nháy, trông như thể lũ quỷ cuối cùng cũng chịu từ bỏ việc livestream mọi hành động của họ.

Mọi người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Dù là vì lý do gì đi nữa, quỷ không mặt không còn ở đây, cơ hội trốn thoát của họ cũng cao hơn.

Không thể chần chừ, cả bọn cắn răng một cái rồi chạy thục mạng ra ngoài.

Xem nhiều chuyện linh dị rồi, họ không dám đi thang máy, chọn thẳng cầu thang bộ. Cả tòa nhà không ai ngủ nổi, nghe tiếng bước chân chạy liền giật mình bật dậy. Có người lập tức chạy theo, có người lại lưỡng lự rồi quyết định ở lại quan sát.

Không rõ vì sao, trong lòng họ cứ cảm thấy bất an.

Hành động của quỷ không mặt rõ ràng là không muốn họ rời đi, lại còn nghe thấy cả lời bàn bạc, vậy mà không siết chặt giám sát, thậm chí còn biến mất tăm, thật quá kỳ lạ.

Nhưng khi càng nhiều người chạy ra ngoài, những người còn lại cũng bắt đầu dao động.

Chẳng lẽ… quỷ không mặt thật sự không hiểu tiếng người?

Đúng lúc họ còn đang do dự, nhóm người đầu tiên rời khỏi ký túc xá đã chạy tới con đường chính giữa căn cứ.

Trời đêm đen như mực, rõ ràng là đêm quang mây tạnh, lại chẳng thấy một ánh sao. Gió lạnh thổi qua, xào xạc lá cây bên đường, cả nhóm đầy hy vọng mà dốc hết sức lao về phía trước, nhưng càng chạy lại càng thấy không ổn.

Con đường này… dài thế sao?

Lúc mới tới, họ kéo va li từ cổng vào đến ký túc cũng chỉ mười mấy phút, vậy mà giờ chạy hết tốc lực gần hai mươi phút, người khỏe nhất cũng bắt đầu thở hồng hộc, mà vẫn chưa thấy cánh cổng đâu.

“Không… không được nữa rồi, tôi chạy hết nổi rồi!”

Một chàng trai gầy gò tụt lại phía sau, chống đầu gối thở dốc, cả bắp chân run lên vì mệt.

Những người khác cũng cạn sạch thể lực, đều dừng bước, quan sát xung quanh.

Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, ngoài tiếng gió thổi qua cây cối thì không còn âm thanh nào khác. Những người lúc nãy chạy theo họ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Con đường cứ thế kéo dài vô tận, nhìn lên trước hay quay lại đều không có lấy một tòa nhà.

— Ngoại trừ… một chiếc dép bảng lòi lăn lóc bên đường.

Cả nhóm sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn chàng trai gầy gò vừa dừng lại.

Cậu ta đúng là chỉ mang một chiếc, còn chiếc kia thì giống hệt cái đang nằm phía trước, cùng một thương hiệu, cùng một kiểu dáng—chỉ khác là một bên trái, một bên phải.

“…”

Gió đêm lướt qua, cảnh tượng kỳ dị ấy khiến cả đám người dựng tóc gáy, đầu óc trống rỗng.

Ngay lúc đó, sau lưng họ vang lên âm thanh khác.

1

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.