0 chữ
Chương 46
Chương 46
Chỉ cần nghĩ đến việc phải làm việc cùng một đám bóng đen không có mặt mũi, các tuyển thủ đã rùng mình nổi da gà.
Lần này là do mấy con quỷ không mặt không có ác ý nên họ mới bình yên vô sự, vậy lần sau thì sao?
Quỷ không mặt không biết nói chuyện, hôm nay chỉ vì bị đập hỏng một cái máy quay mà cả đám kéo nhau chặn bọn họ vào góc tường. Nếu không phải Hoàng Tinh Hải và mấy người khác nhìn ra manh mối, e rằng đến lúc bị dọa điên rồi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngày mai nếu lại có chuyện gì khiến chúng nổi giận, họ có chết cũng chẳng rõ nguyên nhân, chẳng lẽ cứ phải khóc lóc quỳ lạy đến khi chúng hết giận?
Trời biết mấy thứ này mà nổi điên thì sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Tâm trạng mọi người vô cùng hoang mang, ngay cả mấy gương mặt mới do các công ty giải trí đồng tổ chức đẩy ra, dù đã ký hợp đồng không thể tự ý rút lui, cũng không rời đi, chỉ đứng im lặng nhìn Cố Tu Dật, vẻ mặt đầy bất an.
Cố Tu Dật không khỏi trầm mặc.
Tuy anh nhận lời làm cố vấn cho chương trình này là nể mặt bên tổ chức, nhưng bọn họ cũng biết tính cách của anh, lúc đầu đã giao hẹn rõ ràng, anh chỉ cần xuất hiện để tăng độ thu hút, đưa ra chút hướng dẫn cho tuyển thủ, còn lại thì không phải lo.
Vì thế, anh không có quyền quyết định việc ai rút lui.
Huống chi trong tình huống hiện tại, chuyện đi hay ở rõ ràng không phải do họ tự quyết định được. Ánh mắt Cố Tu Dật liếc nhìn mấy con quỷ không mặt vẫn đang cầm máy quay ghi hình không xa, lòng trầm xuống.
Lúc nãy bọn họ đã thử giao tiếp với lũ quỷ không mặt, nhưng không rõ là vì chúng nghe không hiểu tiếng người hay vì lý do nào khác, chúng hoàn toàn không dừng lại, vẫn kiên trì ghi hình.
Dù những con quỷ này muốn làm gì đi nữa, chắc chắn cũng là muốn chương trình tiếp tục.
Quả nhiên, khi có vài tuyển thủ bất chấp tất cả định rời khỏi căn cứ đào tạo điện ảnh, lũ quỷ không mặt liền đồng loạt bám theo, cầm máy quay lia liên tục về phía họ. Chỉ riêng cái khí thế ấy, nếu là do một nhóm quay phim thật sự làm ra, cũng đã đủ khiến người ta sợ chết khϊếp, huống hồ đây lại là đám quỷ không có mặt.
Sắc mặt tuyển thủ khó coi đến cực điểm, nhưng cũng không làm gì được.
“Thôi, về ký túc xá trước đã.” Có người nhỏ giọng đề nghị: “Chúng chỉ có mười mấy con, bọn mình có cả trăm người, kiểu gì cũng tìm được cơ hội thôi.”
Câu nói này lập tức thắp lên hy vọng cho nhiều người. Các tuyển thủ nhìn nhau, cảm thấy vẫn còn khả thi.
Chỉ mười mấy con quỷ không mặt, mà ký túc xá chương trình sắp xếp là phòng bốn người, tính cả mấy người lẻ ra cũng có đến 26 phòng.
Lũ quỷ không thể nào trông chừng họ 24/24 được. Chỉ cần tìm được cơ hội, chạy thoát được một người cũng là tốt rồi.
Nhìn thấy ánh mắt dần sáng lên của các tuyển thủ, Dư Miểu có chút muốn lên tiếng lại thôi.
Lần này là do mấy con quỷ không mặt không có ác ý nên họ mới bình yên vô sự, vậy lần sau thì sao?
Quỷ không mặt không biết nói chuyện, hôm nay chỉ vì bị đập hỏng một cái máy quay mà cả đám kéo nhau chặn bọn họ vào góc tường. Nếu không phải Hoàng Tinh Hải và mấy người khác nhìn ra manh mối, e rằng đến lúc bị dọa điên rồi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngày mai nếu lại có chuyện gì khiến chúng nổi giận, họ có chết cũng chẳng rõ nguyên nhân, chẳng lẽ cứ phải khóc lóc quỳ lạy đến khi chúng hết giận?
Trời biết mấy thứ này mà nổi điên thì sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Tâm trạng mọi người vô cùng hoang mang, ngay cả mấy gương mặt mới do các công ty giải trí đồng tổ chức đẩy ra, dù đã ký hợp đồng không thể tự ý rút lui, cũng không rời đi, chỉ đứng im lặng nhìn Cố Tu Dật, vẻ mặt đầy bất an.
Tuy anh nhận lời làm cố vấn cho chương trình này là nể mặt bên tổ chức, nhưng bọn họ cũng biết tính cách của anh, lúc đầu đã giao hẹn rõ ràng, anh chỉ cần xuất hiện để tăng độ thu hút, đưa ra chút hướng dẫn cho tuyển thủ, còn lại thì không phải lo.
Vì thế, anh không có quyền quyết định việc ai rút lui.
Huống chi trong tình huống hiện tại, chuyện đi hay ở rõ ràng không phải do họ tự quyết định được. Ánh mắt Cố Tu Dật liếc nhìn mấy con quỷ không mặt vẫn đang cầm máy quay ghi hình không xa, lòng trầm xuống.
Lúc nãy bọn họ đã thử giao tiếp với lũ quỷ không mặt, nhưng không rõ là vì chúng nghe không hiểu tiếng người hay vì lý do nào khác, chúng hoàn toàn không dừng lại, vẫn kiên trì ghi hình.
Dù những con quỷ này muốn làm gì đi nữa, chắc chắn cũng là muốn chương trình tiếp tục.
Sắc mặt tuyển thủ khó coi đến cực điểm, nhưng cũng không làm gì được.
“Thôi, về ký túc xá trước đã.” Có người nhỏ giọng đề nghị: “Chúng chỉ có mười mấy con, bọn mình có cả trăm người, kiểu gì cũng tìm được cơ hội thôi.”
Câu nói này lập tức thắp lên hy vọng cho nhiều người. Các tuyển thủ nhìn nhau, cảm thấy vẫn còn khả thi.
Chỉ mười mấy con quỷ không mặt, mà ký túc xá chương trình sắp xếp là phòng bốn người, tính cả mấy người lẻ ra cũng có đến 26 phòng.
Nhìn thấy ánh mắt dần sáng lên của các tuyển thủ, Dư Miểu có chút muốn lên tiếng lại thôi.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
