0 chữ
Chương 44
Chương 44
Vậy mà giờ nghe giọng điệu này… hình như sự thật không phải thế?
Khưu Loan cũng nhận ra mình lỡ lời, mặt biến sắc: “Không… không có gì!”
Nhưng Văn Dục Thành đâu dễ bị lừa nữa, lập tức túm lấy cổ áo hắn: “Cậu nói tìm thầy trừ tà là sao? Bệnh ba tôi có liên quan đến các người phải không?!”
Khưu Loan hoàn toàn hoảng loạn, mắt đảo liên tục tìm kế thoát thân. Đúng lúc ấy, hắn liếc thấy con quỷ không mặt vẫn đứng gần đó, lập tức ánh mắt trở nên hung ác.
Hắn không nói thêm lời nào, hất tay Văn Dục Thành ra, rồi hét lớn với mọi người: “Ném hắn ra ngoài, để hắn làm mồi nhử! Chúng ta mới có thời gian chạy thoát!”
Nghe vậy, Văn Dục Thành như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gia đình mình tin tưởng hết mực, hóa ra toàn là lang sói đội lốt người. Vì báo ân mà hắn nhẫn nhục hầu hạ tên này suốt nửa năm… mà kết cục lại như vậy. Văn Dục Thành chỉ thấy lòng nguội lạnh.
Những người khác đã sớm hoảng loạn mất trí, chẳng hiểu Khưu Loan nói gì, chỉ biết theo bản năng chen lên, Văn Dục Thành nhất thời thất thần, chẳng kịp phản ứng, liền bị xô ra ngoài rìa.
Ngay trước mặt là con quỷ không mặt đang há cái miệng máu to tướng, không ngũ quan.
Hình ảnh cuộc đời lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, Văn Dục Thành bật cười thê lương, nghĩ bụng ân nghĩa với cha mẹ chắc phải để kiếp sau báo đáp. Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần.
Nhưng chờ mãi không thấy đau đớn ập đến.
Lại đợi thêm một lúc, hắn mở mắt ra thì thấy một nhóm bóng đen vác máy quay đang “nhìn” chằm chằm mình. Bên cạnh là chàng trai kỳ lạ từng gặp ngoài phòng phỏng vấn.
Dư Miểu thận trọng nhìn con quỷ không mặt bị giật máy quay, tay đã đặt lên bùa vàng trong túi áo.
Cậu vốn không thích thể hiện, nhưng nếu có tà vật dám gϊếŧ người trước mặt cậu, thì đừng mơ làm được.
Chỉ là… kỳ lạ ở chỗ, trước khi chạy đến đây, cậu đã lướt qua mặt Văn Dục Thành một lượt, thấy ngoài trán hắn có chút ánh đỏ mờ nhạt (dấu hiệu bị Khưu Loan đánh), còn lại làn khí đen nơi ấn đường thì đang tan dần, rõ ràng là vận khí đang dần tốt lên, sao lại rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh thế này?
Nghĩ thế, cậu liền thấy con quỷ không mặt kia nhìn cậu rồi lại nhìn Văn Dục Thành dưới đất, ngẩn ra vài giây, nghiêng đầu… há miệng đỏ rực.
— Nhưng chẳng hề có ý lao tới.
Lúc này, Hoàng Tinh Hải lẽo đẽo theo sau run rẩy nói: “Hình như nó chỉ muốn lấy lại máy quay của mình…”
“…”
Dư Miểu trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng hiểu vì sao từ lúc vào đến giờ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đám quỷ không mặt này tuy trông có vẻ hung dữ, dọa đám thí sinh chạy mất mật, nhưng quỷ khí trên người lại bình hòa lạ thường, thậm chí còn dịu hơn cả khí quỷ của Hoàng Tinh Hải, rõ ràng không có ý gây hại.
Trừ con đang há miệng “hớ hớ” thở dốc kia, những con khác vẫn vác máy quay làm việc đàng hoàng, quay đúng mấy thí sinh hot nhất, tiếp tục quay livestream.
Khưu Loan cũng nhận ra mình lỡ lời, mặt biến sắc: “Không… không có gì!”
Nhưng Văn Dục Thành đâu dễ bị lừa nữa, lập tức túm lấy cổ áo hắn: “Cậu nói tìm thầy trừ tà là sao? Bệnh ba tôi có liên quan đến các người phải không?!”
Khưu Loan hoàn toàn hoảng loạn, mắt đảo liên tục tìm kế thoát thân. Đúng lúc ấy, hắn liếc thấy con quỷ không mặt vẫn đứng gần đó, lập tức ánh mắt trở nên hung ác.
Hắn không nói thêm lời nào, hất tay Văn Dục Thành ra, rồi hét lớn với mọi người: “Ném hắn ra ngoài, để hắn làm mồi nhử! Chúng ta mới có thời gian chạy thoát!”
Nghe vậy, Văn Dục Thành như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gia đình mình tin tưởng hết mực, hóa ra toàn là lang sói đội lốt người. Vì báo ân mà hắn nhẫn nhục hầu hạ tên này suốt nửa năm… mà kết cục lại như vậy. Văn Dục Thành chỉ thấy lòng nguội lạnh.
Ngay trước mặt là con quỷ không mặt đang há cái miệng máu to tướng, không ngũ quan.
Hình ảnh cuộc đời lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, Văn Dục Thành bật cười thê lương, nghĩ bụng ân nghĩa với cha mẹ chắc phải để kiếp sau báo đáp. Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần.
Nhưng chờ mãi không thấy đau đớn ập đến.
Lại đợi thêm một lúc, hắn mở mắt ra thì thấy một nhóm bóng đen vác máy quay đang “nhìn” chằm chằm mình. Bên cạnh là chàng trai kỳ lạ từng gặp ngoài phòng phỏng vấn.
Dư Miểu thận trọng nhìn con quỷ không mặt bị giật máy quay, tay đã đặt lên bùa vàng trong túi áo.
Chỉ là… kỳ lạ ở chỗ, trước khi chạy đến đây, cậu đã lướt qua mặt Văn Dục Thành một lượt, thấy ngoài trán hắn có chút ánh đỏ mờ nhạt (dấu hiệu bị Khưu Loan đánh), còn lại làn khí đen nơi ấn đường thì đang tan dần, rõ ràng là vận khí đang dần tốt lên, sao lại rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh thế này?
Nghĩ thế, cậu liền thấy con quỷ không mặt kia nhìn cậu rồi lại nhìn Văn Dục Thành dưới đất, ngẩn ra vài giây, nghiêng đầu… há miệng đỏ rực.
— Nhưng chẳng hề có ý lao tới.
Lúc này, Hoàng Tinh Hải lẽo đẽo theo sau run rẩy nói: “Hình như nó chỉ muốn lấy lại máy quay của mình…”
“…”
Dư Miểu trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng hiểu vì sao từ lúc vào đến giờ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trừ con đang há miệng “hớ hớ” thở dốc kia, những con khác vẫn vác máy quay làm việc đàng hoàng, quay đúng mấy thí sinh hot nhất, tiếp tục quay livestream.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
