0 chữ
Chương 34
Chương 34
“…”
Dư Miểu mặt không biểu cảm nhìn họ, rất muốn nói một câu: Cảm ơn các người, chính các người mới là người xui xẻo đó.
Qua quan sát vừa rồi, cậu đã phát hiện ra, nơi này bỗng nhiên bị quỷ khí bao phủ dày đặc hơn hẳn, cả không gian đã hoàn toàn chìm trong âm khí. Mất tín hiệu điện thoại, không liên lạc được với tổ chương trình, không thể gọi cấp cứu, cả đám quay phim như người máy chỉ biết cắm đầu quay hình… tất cả đều là trò của quỷ tụ.
Gần như có thể chắc chắn, hơn một trăm người trong trường quay này chính là mục tiêu của tụ quỷ.
Chỉ là… không hiểu vì sao, tụ quỷ đã bày ra trận lớn thế này, nhưng nhìn sắc mặt mọi người, đa phần chỉ là vận khí bị ảnh hưởng, cùng lắm xui rủi chút ít, chưa ai thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tụ quỷ bắt giữ họ, rốt cuộc là để làm gì?
Dư Miểu hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ lại, nếu những người này đã không gặp nguy hiểm tính mạng, thì tụ quỷ muốn làm gì liên quan gì đến cậu chứ? Một thiên sư yêu thích với cuộc sống làm cá mặn như cậu không muốn rước thêm chuyện phiền phức.
Cậu lắc đầu, hất hết nghi ngờ khỏi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Tu Dật đang đứng không xa.
Trong tình huống hiện tại, bị bạn trai cũ bắt quả tang tại trận mới thực sự đáng sợ hơn!
Dư Miểu mang theo pháp khí do sư phụ truyền lại khi xuống núi, “ma quỷ đánh tường” mà tụ quỷ thiết lập không thể ngăn được cậu. Cậu nghĩ, hay là nhân lúc Cố Tu Dật còn tưởng mình là cô hồn dã quỷ, nhanh chóng chuồn êm cho xong?
Ai ngờ vừa nghĩ xong, Hoàng Tinh Hải ở bên đã chọt chọt cậu: “Anh ơi, thầy hỏi anh kìa.”
Dư Miểu hoàn hồn: “… Hả?”
Chỉ thấy Cố Tu Dật không biết đã đi đến trước mặt cậu từ lúc nào, đi cùng còn có Vu Hoa và Quan Bạch Tình, chỉ là hai người họ đứng cách xa, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoàng Tinh Hải.
Xem ra, họ đã biết thân phận của Hoàng Tinh Hải.
Thế nhưng cậu ta lại không hề hay biết, vẫn cười khờ khạo nhìn Dư Miểu: “Thầy Cố nói muốn đưa thầy Quan đi bệnh viện trước, buổi livestream hôm nay tạm dừng, hỏi chúng ta có ý kiến gì không. Em nghe anh hết.”
Cái tình huống này, nếu có thể đi viện thì đã đi từ lâu rồi, giờ mới nói?
Dư Miểu liếc Cố Tu Dật một cái.
Từ nãy đến giờ, Cố Tu Dật vẫn chăm chú nhìn Dư Miểu, mãi không chờ được cậu ngẩng đầu. Đến khi thấy cậu và Hoàng Tinh Hải tương tác với nhau, ánh mắt anh chợt tối lại.
Chờ đến lúc Dư Miểu nhìn sang, anh như có một khối bông tắc nghẹn trong l*иg ngực, khó chịu mà tránh ánh mắt cậu, dùng giọng công việc mà nói: “Vết thương của thầy Quan cần đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn để tránh để lại di chứng.”
Câu này thực chất là để thăm dò.
Cố Tu Dật chưa từng gặp chuyện linh dị, nhưng vì đóng phim nên cũng từng xem không ít kịch bản kiểu này. Một khi bị quỷ bám vào thì không dễ gì thoát thân.
Dư Miểu mặt không biểu cảm nhìn họ, rất muốn nói một câu: Cảm ơn các người, chính các người mới là người xui xẻo đó.
Qua quan sát vừa rồi, cậu đã phát hiện ra, nơi này bỗng nhiên bị quỷ khí bao phủ dày đặc hơn hẳn, cả không gian đã hoàn toàn chìm trong âm khí. Mất tín hiệu điện thoại, không liên lạc được với tổ chương trình, không thể gọi cấp cứu, cả đám quay phim như người máy chỉ biết cắm đầu quay hình… tất cả đều là trò của quỷ tụ.
Gần như có thể chắc chắn, hơn một trăm người trong trường quay này chính là mục tiêu của tụ quỷ.
Chỉ là… không hiểu vì sao, tụ quỷ đã bày ra trận lớn thế này, nhưng nhìn sắc mặt mọi người, đa phần chỉ là vận khí bị ảnh hưởng, cùng lắm xui rủi chút ít, chưa ai thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tụ quỷ bắt giữ họ, rốt cuộc là để làm gì?
Cậu lắc đầu, hất hết nghi ngờ khỏi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Tu Dật đang đứng không xa.
Trong tình huống hiện tại, bị bạn trai cũ bắt quả tang tại trận mới thực sự đáng sợ hơn!
Dư Miểu mang theo pháp khí do sư phụ truyền lại khi xuống núi, “ma quỷ đánh tường” mà tụ quỷ thiết lập không thể ngăn được cậu. Cậu nghĩ, hay là nhân lúc Cố Tu Dật còn tưởng mình là cô hồn dã quỷ, nhanh chóng chuồn êm cho xong?
Ai ngờ vừa nghĩ xong, Hoàng Tinh Hải ở bên đã chọt chọt cậu: “Anh ơi, thầy hỏi anh kìa.”
Dư Miểu hoàn hồn: “… Hả?”
Xem ra, họ đã biết thân phận của Hoàng Tinh Hải.
Thế nhưng cậu ta lại không hề hay biết, vẫn cười khờ khạo nhìn Dư Miểu: “Thầy Cố nói muốn đưa thầy Quan đi bệnh viện trước, buổi livestream hôm nay tạm dừng, hỏi chúng ta có ý kiến gì không. Em nghe anh hết.”
Cái tình huống này, nếu có thể đi viện thì đã đi từ lâu rồi, giờ mới nói?
Dư Miểu liếc Cố Tu Dật một cái.
Từ nãy đến giờ, Cố Tu Dật vẫn chăm chú nhìn Dư Miểu, mãi không chờ được cậu ngẩng đầu. Đến khi thấy cậu và Hoàng Tinh Hải tương tác với nhau, ánh mắt anh chợt tối lại.
Chờ đến lúc Dư Miểu nhìn sang, anh như có một khối bông tắc nghẹn trong l*иg ngực, khó chịu mà tránh ánh mắt cậu, dùng giọng công việc mà nói: “Vết thương của thầy Quan cần đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn để tránh để lại di chứng.”
Cố Tu Dật chưa từng gặp chuyện linh dị, nhưng vì đóng phim nên cũng từng xem không ít kịch bản kiểu này. Một khi bị quỷ bám vào thì không dễ gì thoát thân.
2
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
