0 chữ
Chương 20
Chương 20
Anh đến bất ngờ, đi càng đột ngột hơn.
Cả đám người – kể cả nhân viên – đều ngơ ngác, chẳng ai dám hỏi một lời.
Không chỉ vì Cố Tu Dật là ảnh đế mới nổi.
Nhà họ Cố là gia tộc hàng đầu ở thủ đô, giới giải trí chẳng qua là một nhánh nhỏ của họ. Nhưng chính nhờ sự hậu thuẫn tài chính hùng hậu từ nhà họ Cố, chỉ trong ba năm, công ty của họ đã có xu hướng vượt mặt các ông lớn trong ngành.
Với bối cảnh ấy, cộng thêm việc Cố Tu Dật nổi tiếng quá nhanh, fan đông như kiến, cả trong lẫn ngoài giới đều không ai dám đắc tội, chỉ có thể nịnh bợ.
Cố Tu Dật được người tiếp đón dẫn đi dạo quanh khu vực ghi hình, nhưng tâm trạng vốn đã chẳng còn kiên nhẫn, sau màn ghé thăm phòng chờ lại càng tệ hơn, liền từ chối lời mời tiếp tục tham quan, quay về phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ có đặt tivi, đang phát chương trình trực tiếp.
Tổ chương trình rất giỏi kinh doanh, không chỉ có phiên bản biên tập chiếu trên đài, mà còn thiết kế riêng một kênh livestream. Mỗi người tham gia đều có camera riêng, ngoài góc quay chính miễn phí, fan muốn xem riêng ai thì phải trả tiền.
Thích nhiều người thì phải trả thêm, chuyển kênh qua lại để theo dõi.
Chính vì đầu tư mô hình này ngay từ đầu nên dù sau đó xảy ra nhiều chuyện quái dị, chương trình vẫn không bị hủy mà tiếp tục lên sóng như thường.
Hiện tại, kênh phát trực tiếp chủ yếu vẫn là góc chính và vài thí sinh hot.
Lần này Cố Tu Dật đến là để trả ơn cho nhà tài trợ chính, anh vốn chẳng hứng thú với bất kỳ thí sinh nào, cũng chẳng thèm đυ.ng tới điều khiển tivi. Chỉ là… lúc bước vào phòng nghỉ, anh như thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, người đang phỏng vấn lại là một người khác, hoàn toàn không giống người trong trí nhớ.
Ngón tay dừng lại trên điều khiển, Cố Tu Dật cuối cùng vẫn rút tay về, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Dạo gần đây, anh thật sự rất kỳ lạ. Từ hôm đi nghĩa trang về, luôn nhớ đến mối tình đầu đã qua đời vì bệnh nan y. Vừa rồi còn tưởng mình nghe được giọng của người ấy.
Dù đã ba năm, hình bóng người kia vẫn khắc sâu vào tâm trí, anh không tin mình có thể nghe nhầm, nhưng sự thật là… trong phòng chờ không hề có khuôn mặt quen thuộc ấy.
Giờ đến cả ảo giác cũng xuất hiện.
Anh khẽ thở dài, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho số có ghi chú là “Bác sĩ Phương”.
[Cố: Khi nào anh rảnh?]
[Bác sĩ Phương: Gì đây, đại minh tinh cuối cùng cũng rảnh rỗi rủ tôi đi nhậu à?]
[Cố: Không, tái khám.]
Vừa thấy tin nhắn đó, bên kia lập tức nghiêm túc.
[Bác sĩ Phương: Xảy ra chuyện gì?]
[Bác sĩ Phương: Thôi, nhắn thế này cũng khó nói rõ. Ngày mai cậu tới chỗ tôi đi… Còn thuốc lần trước vẫn còn chứ? Nhớ đừng để mình bị kí©h thí©ɧ quá, giữ bình tĩnh.]
Lúc anh nhắn tin này xong, phim trường cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhân viên đến mời Cố Tu Dật qua, anh chỉ đáp “biết rồi”, rồi đứng dậy rời đi.
Cả đám người – kể cả nhân viên – đều ngơ ngác, chẳng ai dám hỏi một lời.
Không chỉ vì Cố Tu Dật là ảnh đế mới nổi.
Nhà họ Cố là gia tộc hàng đầu ở thủ đô, giới giải trí chẳng qua là một nhánh nhỏ của họ. Nhưng chính nhờ sự hậu thuẫn tài chính hùng hậu từ nhà họ Cố, chỉ trong ba năm, công ty của họ đã có xu hướng vượt mặt các ông lớn trong ngành.
Với bối cảnh ấy, cộng thêm việc Cố Tu Dật nổi tiếng quá nhanh, fan đông như kiến, cả trong lẫn ngoài giới đều không ai dám đắc tội, chỉ có thể nịnh bợ.
Cố Tu Dật được người tiếp đón dẫn đi dạo quanh khu vực ghi hình, nhưng tâm trạng vốn đã chẳng còn kiên nhẫn, sau màn ghé thăm phòng chờ lại càng tệ hơn, liền từ chối lời mời tiếp tục tham quan, quay về phòng nghỉ.
Tổ chương trình rất giỏi kinh doanh, không chỉ có phiên bản biên tập chiếu trên đài, mà còn thiết kế riêng một kênh livestream. Mỗi người tham gia đều có camera riêng, ngoài góc quay chính miễn phí, fan muốn xem riêng ai thì phải trả tiền.
Thích nhiều người thì phải trả thêm, chuyển kênh qua lại để theo dõi.
Chính vì đầu tư mô hình này ngay từ đầu nên dù sau đó xảy ra nhiều chuyện quái dị, chương trình vẫn không bị hủy mà tiếp tục lên sóng như thường.
Hiện tại, kênh phát trực tiếp chủ yếu vẫn là góc chính và vài thí sinh hot.
Lần này Cố Tu Dật đến là để trả ơn cho nhà tài trợ chính, anh vốn chẳng hứng thú với bất kỳ thí sinh nào, cũng chẳng thèm đυ.ng tới điều khiển tivi. Chỉ là… lúc bước vào phòng nghỉ, anh như thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Ngón tay dừng lại trên điều khiển, Cố Tu Dật cuối cùng vẫn rút tay về, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Dạo gần đây, anh thật sự rất kỳ lạ. Từ hôm đi nghĩa trang về, luôn nhớ đến mối tình đầu đã qua đời vì bệnh nan y. Vừa rồi còn tưởng mình nghe được giọng của người ấy.
Dù đã ba năm, hình bóng người kia vẫn khắc sâu vào tâm trí, anh không tin mình có thể nghe nhầm, nhưng sự thật là… trong phòng chờ không hề có khuôn mặt quen thuộc ấy.
Giờ đến cả ảo giác cũng xuất hiện.
Anh khẽ thở dài, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho số có ghi chú là “Bác sĩ Phương”.
[Cố: Khi nào anh rảnh?]
[Bác sĩ Phương: Gì đây, đại minh tinh cuối cùng cũng rảnh rỗi rủ tôi đi nhậu à?]
Vừa thấy tin nhắn đó, bên kia lập tức nghiêm túc.
[Bác sĩ Phương: Xảy ra chuyện gì?]
[Bác sĩ Phương: Thôi, nhắn thế này cũng khó nói rõ. Ngày mai cậu tới chỗ tôi đi… Còn thuốc lần trước vẫn còn chứ? Nhớ đừng để mình bị kí©h thí©ɧ quá, giữ bình tĩnh.]
Lúc anh nhắn tin này xong, phim trường cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhân viên đến mời Cố Tu Dật qua, anh chỉ đáp “biết rồi”, rồi đứng dậy rời đi.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
