0 chữ
Chương 17
Chương 17
Văn Dục Thành không dám chậm trễ, lập tức tới gõ cửa phòng phỏng vấn. Khi thấy nhân viên bên trong cau mày nhìn ra, anh bỗng cảm giác như có điều gì đó sụp đổ trong lòng.
Nghĩ đến tia hi vọng le lói trong tim khi nãy, anh không khỏi bật cười chua chát.
Chỉ một câu an ủi mang tính động viên, người kia còn trông như chưa đủ tuổi thành niên, anh sao lại tin chứ?
Khưu Loạn là người bên nhà mẹ anh, là họ hàng xa. Gia đình hắn vốn phải nhờ vả nhà họ Văn mới sống được, vậy mà khi nhà anh gặp khó khăn, tất cả đều trở mặt. Nói gì đến người ngoài?
Nếu thật có bản lĩnh, anh đã chẳng rơi vào tình cảnh này.
Lắc đầu, anh dẹp sạch cảm xúc nãy giờ, quay lại với nụ cười xã giao, lịch sự hỏi han lịch trình phỏng vấn.
Chỉ là ánh mắt của chàng trai trẻ ban nãy, vẫn quanh quẩn mãi trong đầu anh, khiến sống lưng anh lạnh buốt không thôi.
Người đó… thật kỳ quái.
Ngoài cửa, Hoàng Tinh Hải đang dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Dư Miểu.
Thật lòng mà nói, hắn từng nghĩ Dư Miểu nói chuyện “thu phục” gì đó chỉ là hù dọa. Nếu Dư Miểu thật sự là đạo sĩ, sao đám thủ lĩnh quỷ lại không cảm giác được?
Nhưng lời Dư Miểu vừa nói với Văn Dục Thành… lại khiến lưng hắn lạnh toát.
Hắn cẩn trọng hỏi: “Cậu vừa nói với anh ta cái gì thế? Cậu nhìn ra cái gì à?”
Dư Miểu vốn chẳng phải người lạnh lùng, nhưng đối với cái tên nội gián ngốc nghếch này thì lại là ngoại lệ.
Cậu lạnh mặt liếc hắn một cái, không đáp lời, tự mình đi tìm máy bán hàng tự động, mua một chai sữa bò hiệu Wangzai rồi ngửa cổ uống.
Hoàng Tinh Hải lập tức cảnh giác, dán mắt nhìn khuôn mặt trẻ măng của Dư Miểu, lại liếc chai sữa bò trong tay cậu, nhìn chằm chằm vào cái mặt cười toe toét trên bao bì… rồi kiên định lắc đầu.
Không thể nào! Nhất định không thể nào!
Một cậu nhóc còn uống sữa bò như vậy… mà là đạo sĩ thì đúng là có quỷ rồi!
Nghe lời Văn Dục Thành dặn, Dư Miểu đợi đúng tám phút mới vào lại phòng chờ. Lúc này, Khưu Loạn đã không còn ở đó.
Văn Dục Thành rõ ràng vừa bị sai vặt đến mệt mỏi, đang dọn đống rác mà Khưu Loạn để lại. Thấy Dư Miểu bước vào, anh hơi lúng túng.
“Xin lỗi…”
Không biết trong một ngày anh phải nói bao nhiêu lần câu này.
Dư Miểu xua tay tỏ ý không sao, tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu ngẩn người.
Đợi đến khi dọn dẹp xong, tâm trạng của Văn Dục Thành mới dần ổn định. Chỉ là ánh mắt vẫn dừng lại ở góc phòng – nơi Dư Miểu đang ngồi – mà không mở lời.
Không thể phủ nhận, lúc trước lời Dư Miểu nói thật sự khiến anh dao động, nhưng những lời mỉa mai lạnh lùng của Khưu Loạn sau đó lại kéo anh về thực tế. Để tránh bị nghi ngờ và gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà mình, anh chỉ có thể giữ khoảng cách với Dư Miểu.
Bên cạnh Dư Miểu, Hoàng Tinh Hải ríu rít bám theo: “Sao anh ta vẫn chưa đến hỏi cậu gì nhỉ?”
Nghĩ đến tia hi vọng le lói trong tim khi nãy, anh không khỏi bật cười chua chát.
Chỉ một câu an ủi mang tính động viên, người kia còn trông như chưa đủ tuổi thành niên, anh sao lại tin chứ?
Khưu Loạn là người bên nhà mẹ anh, là họ hàng xa. Gia đình hắn vốn phải nhờ vả nhà họ Văn mới sống được, vậy mà khi nhà anh gặp khó khăn, tất cả đều trở mặt. Nói gì đến người ngoài?
Nếu thật có bản lĩnh, anh đã chẳng rơi vào tình cảnh này.
Lắc đầu, anh dẹp sạch cảm xúc nãy giờ, quay lại với nụ cười xã giao, lịch sự hỏi han lịch trình phỏng vấn.
Chỉ là ánh mắt của chàng trai trẻ ban nãy, vẫn quanh quẩn mãi trong đầu anh, khiến sống lưng anh lạnh buốt không thôi.
Ngoài cửa, Hoàng Tinh Hải đang dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Dư Miểu.
Thật lòng mà nói, hắn từng nghĩ Dư Miểu nói chuyện “thu phục” gì đó chỉ là hù dọa. Nếu Dư Miểu thật sự là đạo sĩ, sao đám thủ lĩnh quỷ lại không cảm giác được?
Nhưng lời Dư Miểu vừa nói với Văn Dục Thành… lại khiến lưng hắn lạnh toát.
Hắn cẩn trọng hỏi: “Cậu vừa nói với anh ta cái gì thế? Cậu nhìn ra cái gì à?”
Dư Miểu vốn chẳng phải người lạnh lùng, nhưng đối với cái tên nội gián ngốc nghếch này thì lại là ngoại lệ.
Cậu lạnh mặt liếc hắn một cái, không đáp lời, tự mình đi tìm máy bán hàng tự động, mua một chai sữa bò hiệu Wangzai rồi ngửa cổ uống.
Hoàng Tinh Hải lập tức cảnh giác, dán mắt nhìn khuôn mặt trẻ măng của Dư Miểu, lại liếc chai sữa bò trong tay cậu, nhìn chằm chằm vào cái mặt cười toe toét trên bao bì… rồi kiên định lắc đầu.
Một cậu nhóc còn uống sữa bò như vậy… mà là đạo sĩ thì đúng là có quỷ rồi!
Nghe lời Văn Dục Thành dặn, Dư Miểu đợi đúng tám phút mới vào lại phòng chờ. Lúc này, Khưu Loạn đã không còn ở đó.
Văn Dục Thành rõ ràng vừa bị sai vặt đến mệt mỏi, đang dọn đống rác mà Khưu Loạn để lại. Thấy Dư Miểu bước vào, anh hơi lúng túng.
“Xin lỗi…”
Không biết trong một ngày anh phải nói bao nhiêu lần câu này.
Dư Miểu xua tay tỏ ý không sao, tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu ngẩn người.
Đợi đến khi dọn dẹp xong, tâm trạng của Văn Dục Thành mới dần ổn định. Chỉ là ánh mắt vẫn dừng lại ở góc phòng – nơi Dư Miểu đang ngồi – mà không mở lời.
Không thể phủ nhận, lúc trước lời Dư Miểu nói thật sự khiến anh dao động, nhưng những lời mỉa mai lạnh lùng của Khưu Loạn sau đó lại kéo anh về thực tế. Để tránh bị nghi ngờ và gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà mình, anh chỉ có thể giữ khoảng cách với Dư Miểu.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
