0 chữ
Chương 14
Chương 14
Hoàng Tinh Hải hiểu cậu đang giúp mình, mắt sáng rỡ, cười ngượng ngùng, sau đó lập tức nghiêm mặt, giữ vững hình tượng chàng trai tươi sáng, lớn tiếng nói: “Cậu không để ý đến tôi cũng không sao, chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt!”
“Cậu muốn ngủ rồi à? Ngủ ngon nhé! Chúc cậu có một giấc mơ đẹp!”
Nói xong, còn ân cần tắt đèn giùm Dư Miểu, vào nhà tắm giả vờ rửa mặt, rồi leo lên giường đối diện, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Lời vừa dứt, âm khí trong phòng cũng nhạt dần, chắc là hắn đang báo cáo “tiến độ công việc” với đám quỷ kia.
Dư Miểu nhìn công tắc xa tận cửa, chợt cảm thấy… có một bạn cùng phòng là quỷ, có khi cũng không tệ.
Biết rõ quanh mình toàn quỷ, vậy mà Dư Miểu vẫn thả lỏng tâm trí, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hoàng Tinh Hải đã lại xuất hiện trong ký túc xá, trông như một “hồn ma vô sự”, còn nhiệt tình rủ Dư Miểu đi báo danh cùng tổ chương trình.
Dư Miểu vốn đến chương trình này chỉ để đánh trống ghi tên, quay xong tập đầu là đi, căn bản không muốn gây chú ý vì chuyện linh dị, cũng chẳng muốn dây dưa nhân quả với đám quỷ ở đây, thế nên chẳng buồn đoái hoài đến hắn, mặt lạnh lùng xách đồ đi thẳng.
May mà hôm qua cậu cũng giữ thái độ cộc cằn ít lời y như vậy, Hoàng Tinh Hải bám theo phía sau diễn một vai hồn ma líu lo độc thoại, cũng không khiến đám quỷ khác sinh nghi.
Ban đầu Dư Miểu còn thấy khó hiểu sao đám quỷ lại cử một tên ngốc ngây thơ như vậy làm nội gián, sau lại mơ hồ hiểu ra được nguyên do.
— Vì Hoàng Tinh Hải quá lắm lời!
Từ ký túc xá đến phim trường, Dư Miểu không nói lấy một câu, vậy mà hồn ma kia lải nhải cả đoạn đường, tới tận cửa phim trường vẫn chưa chịu im.
Người thường không nhìn thấy quỷ, nhưng thiết bị ghi hình đôi khi lại thu được bóng quỷ. Dư Miểu không muốn trong chương trình xảy ra tình huống ngoài kịch bản, nên khi tới cửa, cậu chỉ lạnh mặt liếc nhìn Hoàng Tinh Hải.
Đám quỷ quanh đó lập tức ngoái đầu nhìn.
Hoàng Tinh Hải lại rất giỏi xử lý tình huống, lập tức nói: “Phỏng vấn cá nhân, chỉ được vào một người đúng không? Tôi biết mà! Cậu vào trước đi, tôi chờ ở ngoài!”
Nói xong ngoan ngoãn ngồi xuống trước cửa, đám quỷ cũng từ từ thu lại ánh nhìn.
Dư Miểu: “…”
Thời buổi này, làm ma cũng phải biết diễn nội gián.
Phỏng vấn cá nhân chủ yếu là hỏi các thí sinh thông tin cơ bản, mong muốn khi tham gia chương trình và mục tiêu cần đạt được, đôi khi còn xen vài câu hỏi gây tranh cãi, để tránh mâu thuẫn nên mới phải phỏng vấn riêng từng người.
Nhưng cũng không đến mức phải xếp hàng ngoài cửa.
Sau cánh cửa lớn là một phòng chờ, khi Dư Miểu bước vào thì đã có một người đang ngồi đợi. Thấy cậu vào, người nọ hơi sững lại, định mở miệng: “À, xin lỗi, chỗ này…”
Chưa kịp nói hết câu, phía sau đã vang lên tiếng la oang oang của Hoàng Tinh Hải: “Này mấy người là ai thế? Có biết phải xếp hàng không hả?”
“Cậu muốn ngủ rồi à? Ngủ ngon nhé! Chúc cậu có một giấc mơ đẹp!”
Nói xong, còn ân cần tắt đèn giùm Dư Miểu, vào nhà tắm giả vờ rửa mặt, rồi leo lên giường đối diện, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Lời vừa dứt, âm khí trong phòng cũng nhạt dần, chắc là hắn đang báo cáo “tiến độ công việc” với đám quỷ kia.
Dư Miểu nhìn công tắc xa tận cửa, chợt cảm thấy… có một bạn cùng phòng là quỷ, có khi cũng không tệ.
Biết rõ quanh mình toàn quỷ, vậy mà Dư Miểu vẫn thả lỏng tâm trí, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hoàng Tinh Hải đã lại xuất hiện trong ký túc xá, trông như một “hồn ma vô sự”, còn nhiệt tình rủ Dư Miểu đi báo danh cùng tổ chương trình.
May mà hôm qua cậu cũng giữ thái độ cộc cằn ít lời y như vậy, Hoàng Tinh Hải bám theo phía sau diễn một vai hồn ma líu lo độc thoại, cũng không khiến đám quỷ khác sinh nghi.
Ban đầu Dư Miểu còn thấy khó hiểu sao đám quỷ lại cử một tên ngốc ngây thơ như vậy làm nội gián, sau lại mơ hồ hiểu ra được nguyên do.
— Vì Hoàng Tinh Hải quá lắm lời!
Từ ký túc xá đến phim trường, Dư Miểu không nói lấy một câu, vậy mà hồn ma kia lải nhải cả đoạn đường, tới tận cửa phim trường vẫn chưa chịu im.
Người thường không nhìn thấy quỷ, nhưng thiết bị ghi hình đôi khi lại thu được bóng quỷ. Dư Miểu không muốn trong chương trình xảy ra tình huống ngoài kịch bản, nên khi tới cửa, cậu chỉ lạnh mặt liếc nhìn Hoàng Tinh Hải.
Hoàng Tinh Hải lại rất giỏi xử lý tình huống, lập tức nói: “Phỏng vấn cá nhân, chỉ được vào một người đúng không? Tôi biết mà! Cậu vào trước đi, tôi chờ ở ngoài!”
Nói xong ngoan ngoãn ngồi xuống trước cửa, đám quỷ cũng từ từ thu lại ánh nhìn.
Dư Miểu: “…”
Thời buổi này, làm ma cũng phải biết diễn nội gián.
Phỏng vấn cá nhân chủ yếu là hỏi các thí sinh thông tin cơ bản, mong muốn khi tham gia chương trình và mục tiêu cần đạt được, đôi khi còn xen vài câu hỏi gây tranh cãi, để tránh mâu thuẫn nên mới phải phỏng vấn riêng từng người.
Nhưng cũng không đến mức phải xếp hàng ngoài cửa.
Sau cánh cửa lớn là một phòng chờ, khi Dư Miểu bước vào thì đã có một người đang ngồi đợi. Thấy cậu vào, người nọ hơi sững lại, định mở miệng: “À, xin lỗi, chỗ này…”
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
